Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal) . Sau khi thu dọn một chút, cả hai cùng nhau bước xuống cầu thang, Quý Dư Chu như thường lệ hỏi: "Em muốn ăn ở đâu?" Giang Tầm Dục liếc mắt nhìn thời gian. Vừa nãy hai người dính lấy nhau không tự chủ được tốn rất nhiều thời gian, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cũng không nhiều, hiện tại cũng không còn lại bao nhiêu. Cậu không muốn làm chậm trễ công việc buổi chiều của Quý Dư Chu, do dự nhìn Quý Dư Chu: "Nếu không...cứ ăn ở nhà ăn quân đoàn đi?" Cả hai đều thích sạch sẽ, lúc thường ít khi đến nhà ăn ăn cơm, nhưng động tác nhỏ nhìn xuống đồng hồ vừa rồi của Giang Tầm Dục đã rơi vào mắt Quý Dư Chu, Quý Dư Chu đương nhiên biết cậu đang lo lắng điều gì. Dù muộn một chút cũng không sao, nhưng vì bạn trai nhỏ có chí tiến thủ lại đúng giờ, nên Quý Dư Chu vẫn muốn ủng hộ. Hắn khẽ gật đầu: "Được." Nhà ăn ở tòa nhà ngay trước văn phòng của Quý Dư Chu, đi bộ mất bốn năm phút đồng hồ, đã qua giờ ăn, nhưng vẫn còn rất nhiều sĩ quan vừa huấn luyện xong đến dùng bữa. Các sĩ quan được trường kỳ huấn luyện, nhãn lực hay thính lực đều cực kỳ nhạy bén, hai người vừa bước vào cửa bọn họ gần như phát hiện ngay lập tức. Bọn họ không dám lại gần chào hỏi, nhưng cũng không thể kiềm chế không nhìn về phía này và nhỏ giọng bàn luận. Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo. Hai người đã nắm tay nhau từ khi đi ra ngoài, lúc này bị những ánh mắt nóng rực và tò mò nhìn chằm chằm, Giang Tầm Dục có chút xấu hổ và khó chịu. Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, không có tự tin và bình tĩnh để ung dung đứng bên cạnh Quý Dư Chu, cậu sợ mình ảnh hưởng đến thanh danh của Quý Dư Chu. Ngược lại, Quý Dư Chu chưa bao giờ nghĩ đến việc tránh hiềm nghi, từ khi xác định được người bên cạnh mình, hắn đã chuẩn bị tinh thần để công khai, nhưng hắn cũng biết Giang Tầm Dục đang sợ cái gì. Ngay cả khi hắn không muốn thừa nhận, nhưng thân phận khác biệt và sự từng trải giữa hai người vẫn quyết định Giang Tầm Dục hoàn toàn yếu thế, cho dù Quý Dư Chu là người tỏ tình trước thì những khác biệt này vẫn bất tri bất giác ảnh hưởng đến hai người. Không phải Giang Tầm Dục không tin tưởng hắn, chỉ là cậu không thể hoàn toàn nhanh chóng mở lòng mà chấp nhận mọi sự thay đổi do mối quan hệ này mang lại như vậy. Quý Dư Chu sẵn sàng đợi cho đến khi đứa nhỏ của hắn đủ tin tưởng và đủ ỷ lại vào hắn. Hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh mọi thứ. Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo. Trong lòng Quý Dư Chu thở dài một hơi, chủ động buông tay Giang Tầm Dục. Giang Tầm Dục nhất thời không có phản ứng lại, có chút kinh ngạc, liền nghe được tiếng cười khẽ của Quý Dư Chu: "Em muốn ăn gì? Tự mình đi lấy đi, anh đến bên kia chờ em." Dịu dàng, không có một tia trách móc, Giang Tầm Dục biết đây là sự ôn nhu độc nhất vô nhị của Quý Dư Chu, trong lòng tràn đầy chua xót, "Vâng." Quý Dư Chu bưng mâm thức ăn đến một góc ít người ngồi xuống, Giang Tầm Dục cũng trở lại rất nhanh. Dụng cụ trong nhà ăn đều là đồ tự phục vụ, tất cả đều được đặt trong tủ khử trùng, có thể tự lấy. Quý Dư Chu tự nhiên cầm lấy hai đôi đũa, lúc Giang Tầm Dục quay lại, trên đĩa cũng có hai đôi đũa đặt ngay ngắn, vì vậy hai người liền có bốn đôi đũa. Quý Dư Chu mỉm cười, đưa một đôi đũa đang cầm cho Giang Tầm Dục, lại lấy một trong hai đôi đũa mà Giang Tầm Dục đang cầm, động tác tự nhiên không có nửa phần do dự. Giang Tầm Dục đỏ mặt nói "cảm ơn", dùng hai tay cầm lấy đôi đũa, vẫn như lúc hai người lần đầu gặp mặt, cậu đợi Quý Dư Chu động đũa rồi mới đến lượt mình. Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo. Quý Dư Chu vẫn lo lắng chuyện buổi sáng, không có cảm giác ngon miệng, ăn được hai miếng liền đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh lấy một chén dịch dinh dưỡng. Giang Tầm Dục lúng túng đặt đũa xuống: "Ngài...ngài ăn xong rồi sao?" Quý Dư Chu bất đắc dĩ ngồi lại bên cạnh cậu, gọi tên cậu. "Tầm Dục." "Vâng?" Giang Tầm Dục nhất thời không có phản ứng, mở to mắt nhìn chằm chằm Quý Dư Chu, Quý Dư Chu lại gần một chút, thấp giọng hỏi: "Quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?" Giang Tầm Dục sững sờ, suy nghĩ nghiêm túc, trên mặt có chút đỏ lên, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Người, người yêu..." "Thật không?" Quý Dư Chu cười, nửa đùa nửa thật nói, "Anh còn tưởng rằng em coi anh như cấp trên của em." Giang Tầm Dục bất giác giật giật góc áo, không biết nên nói cái gì, Quý Dư Chu bất đắc dĩ nói: "Em đừng căng thẳng như vậy." "Em..." Giang Tầm Dục rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, Quý tiên sinh, em chỉ là...chưa quen thôi." Quý Dư Chu khẽ thở dài, một bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên đầu Giang Tầm Dục: "Anh không phải đang trách em, đây là quyền lợi của bạn trai nhỏ của em." "Thỉnh thoảng em cũng có thể làm nũng với anh, được không?" Trên mặt Giang Tầm Dục nóng lên, đỏ bừng gật gật đầu, cậu xấu hổ đến mức không biết nên đặt tay chân ở nơi nào, làm nũng gì đó...chỉ cần nghĩ tới cậu liền cảm thấy chính mình cũng sắp biến thành một đóa pháo hoa nhỏ, "ầm ầm", sắp nổ tung. Cậu vội vàng cúi đầu, gắp vài đũa đồ ăn, không nhìn Quý Dư Chu đang cười nữa. Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo. Sự xấu hổ này vẫn tiếp tục kéo dài đến tận lúc tan sở buổi chiều, Quý Dư Chu lái xe, Giang Tầm Dục ngồi ở ghế phụ lái, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn về phía Quý Dư Chu. Quý Dư Chu bật cười, lắc đầu một cái, thầm nghĩ đứa nhỏ của mình vẫn còn quá thẹn thùng, phải từ từ khiến cậu thích ứng mới được. Mùa hè của ở tinh cầu α oi bức mà nhiều mưa, khi xe đi được nửa đường thì bầu trời trở nên u ám. Không mất bao lâu, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính xe, tạo ra một âm thanh buồn tẻ. Quý Dư Chu lái xe nhanh hơn một chút, nhanh chóng và vững vàng về đến nhà. Mưa mùa hè vừa to vừa vội, rất có thể sẽ mưa tầm rã, chỉ mất một lúc, mặt đất đã tích tụ vài vũng nước lớn, khi hạt mưa rơi trên mặt đất còn có thể cảm nhận được những gợn sóng rõ ràng trên mặt nước. Trời mưa, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với lúc mới lên xe, Giang Tầm Dục sợ nóng nên mặc áo ngắn tay, vừa xuống xe cậu liền hắt hơi một cái. Quý Dư Chu cau mày: "Mau lên nhà thôi." Giang Tầm Dục gật đầu đi theo Quý Dư Chu lên lầu, nhưng cậu lại nghe thấy dưới lầu có tiếng sột soạt. Cậu theo bản năng mà dừng lại, lần này, cậu nghe rõ ràng, là tiếng mèo kêu. Giang Tầm Dục định thần nhìn lại, Quý Dư Chu cũng ngưng bước, thuận theo ánh mắt của Giang Tầm Dục thấy một con mèo đen nhỏ đang run rẩy trong cơn mưa rào. Xem ngoại hình của nó, đó là con mèo mà lúc trước Quý Dư Chu nhất thời nhẹ dạ ngầm đồng ý để nó ở lại trong sân. Bộ lông nó ướt đẫm, thậm chí nước mưa còn thuận theo bộ lông mà chảy xuống nền đất, con mèo vừa gầy gò vừa nhỏ bé, tựa như bị gió thổi một hơi là sẽ bay. Nó không kiên trì được lâu, tiếng kêu mềm mại lại bất lực, dường như một giây tiếp theo nó sẽ nhắm mắt lại. Giang Tầm Dục do dự, ánh mắt vô thức rơi vào trên người Quý Dư Chu, cậu chớp chớp, âm thanh mềm nhũn, do dự nói: "Quý tiên sinh, chúng ta cứu nó được không?" Đột nhiên, Giang Tầm Dục nghĩ đến lời Quý Dư Chu nói lúc trưa, hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói thêm, "Em, em đang làm nũng..." Quý tiên sinh nói thỉnh thoảng cậu cũng có thể làm nũng với hắn, cho nên hẳn là Quý tiên sinh sẽ đồng ý...đúng không? Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo. Quý Dư Chu bật cười, hắn không ngờ lần đầu tiên đứa nhỏ "làm nũng" với mình lại như thế này. Tuy nhiên, mèo con run rẩy dưới mưa thật sự rất đáng thương, Quý Dư Chu không muốn Giang Tầm Dục buồn nên gật đầu: "Lên lấy chăn đi." Ánh mắt Giang Tầm Dục đột nhiên sáng lên, luôn miệng nói cảm ơn, cơ hồ là chạy bộ lên lầu, Quý Dư Chu lắc đầu, đi theo phía sau cậu. Khi hai người quay lại, tình trạng của con mèo nhỏ còn tệ hơn trước, nó không còn sức lực nằm trên mặt đất, Quý Dư Chu mở ô trong khi Giang Tầm Dục từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận quấn chăn cho mèo. Dù sao cũng là mèo hoang, sợ hãi người lại, con mèo đen nhỏ theo bản năng mà muốn tránh, nhưng có lẽ nó cảm nhận được khí tức ôn nhu của hai người trước mặt, cảm nhận được lớp chăn lông mềm mại, con mèo từ từ thu hồi móng vuốt, dùng sức lực còn sót lại cọ cọ vào tay của Giang Tầm Dục, ngoan ngoãn để cho Giang Tầm Dục ôm lấy. Con mèo rất nhẹ, rất nhỏ, gần như bị vùi trong chăn lớn, may là nó màu đen, tương phản rõ rệt với màu chăn trắng, nếu không có lẽ nó sẽ "biến mất". Giang Tầm Dục cẩn thận bế con mèo về nhà. Trong phòng tắm, người máy đã chuẩn bị sẵn nước nóng. Giang Tầm Dục thả mèo con vào nước ấm, tắm rửa chải lông cho nó từng chút một. Mèo vốn dĩ rất sợ nước, nhưng con mèo này dường như đã nhận định Giang Tầm Dục có thể cứu nó, không những không phản kháng mà còn chủ động vươn người ra để Giang Tầm Dục dễ dàng vệ sinh cho mình, cho đến khi động đến hai mắt, nó mới thực sự khó chịu kêu "meo meo", vươn đầu màu hồng liếm liếm mu bàn tay của Giang Tầm Dục giống như đang cầu xin lòng thương xót. Giang Tầm Dục xoa đầu nó một cách thuần thục, như một sự an ủi, nhấc nó lên khỏi mặt nước. Quý Dư Chu đứng bên cạnh, đưa cho cậu một chiếc khăn tắm mới tinh rất đúng lúc. Giang Tầm Dục sửng sốt một chút, đỏ mặt nói cảm ơn, nhận lấy khăn tắm trên tay Quý Dư Chu. Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo. Sau khi hoàn thành công việc và lau khô cho con mèo, Giang Tầm Dục mệt đến mức gục xuống ghế sô pha, Quý Dư Chu cũng đi tới, ngồi bên cạnh Giang Tầm Dục. Con mèo cũng rất mệt, lại chịu lạnh nữa, lúc này đang ngoan ngoãn quấn khăn tắm nằm nhoài giữa hai người, híp mắt lại. Giang Tầm Dục đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hơi nhíu mày, từ ghế sô pha đứng thẳng người, nhìn về phía Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh..." "Làm sao vậy?" Âm thanh của Giang Tầm Dục mềm mại mang theo vài phần thăm dò: "Chúng ta...chúng ta có thể đợi mưa tạnh rồi mới đưa nó đi được không?" Quý Dư Chu không có ngẩng đầu, ngón tay thon dài do dự một lúc, mới chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại mới được tắm rửa của con mèo đen nhỏ, con mèo đen hừ hừ hai tiếng nhưng cũng không trốn. Khóe mắt Quý Dư Chu có chút ý cười, hỏi ngược lại: "Đưa đến nơi nào? Còn nơi nào tốt hơn chỗ này sao?" Giang Tầm Dục sửng sốt hồi lâu, sau đó mới hiểu được ý của Quý Dư Chu, có chút không dám xác định mà mở to mắt: "Ý của ngài là...có thể giữ nó ở nhà sao?" Tay của Quý Dư Chu vẫn đang đặt trên lưng con mèo đen, lông của nó đã mềm hơn rất nhiều sau trận mưa vừa rồi, nhưng nó vẫn chỉ là một con mèo gầy guộc, gầy trơ cả xương. "Ừm." Quý Dư Chu nhấc ngón tay lên, để mèo con ngủ yên, thở dài nói: "Ngày mai chúng ta đi mua ít đồ đi." Quý Dư Chu vẫn nhớ hôm đó về nhà, nhìn thấy đứa nhỏ ngồi xổm trên đất, cẩn thận hỏi mèo con xem có phải nó cũng là đứa trẻ không có nhà không. Giờ đây, đứa nhỏ của hắn đã có nhà, mà anh bạn nhỏ đồng bệnh tương liên của cậu lúc trước cũng nên có một cái nhà rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]