Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, trên người Quý Dư Chu cũng vì lo lắng mà đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn ôm Giang Tầm Dục xuống xe, ở đó đã có bác sĩ chờ sẵn.
Giang Tầm Dục yên tĩnh nằm trên giường bệnh và được đẩy vào phòng cấp cứu, chỉ có hô hấp phập phồng cho thấy cậu vẫn còn dấu hiệu của sự sống.
Đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu bật sáng, đỏ đến mức chói mắt.
Quý Dư Chu thở dài một hơi, ngồi xuống băng ghế bên cạnh, lúc này, nhóm cảnh vệ cũng đến muộn.
Khi đội trưởng đội cảnh vệ nhìn thấy trên người Quý Dư Chu đầy vết máu, khuôn mặt y trắng bệch vì sợ hãi, nhưng Quý Dư Chu vẫn bình tĩnh nói: "Tôi không sao."
Hắn nhàn nhạt dặn dò: "Các người trước tiên đi truy vết chiếc xe kia."
Đội trưởng nhìn Quý Dư Chu, thần sắc do dự: "Vậy...ngài có muốn thay quần áo trước không?"
Quý Dư Chu ngẩn ra, sau đó mới ý thức được trên người mình bê bết máu, hắn ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ chói trước cửa phòng cấp cứu, khẽ nói "Được rồi", nhưng lại chậm chạp không có ý định đứng dậy.
Nhóm cảnh vệ có chút không biết làm sao đứng ở nơi đó, Quý Dư Chu rũ mắt xuống: "Các ngươi đi trước đi."
Mọi người rụt rè biến mất trong hành lang bệnh viện, Quý Dư Chu lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đây là chỗ hẻo lánh, dù điều kiện của bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ngai-hon-em/594518/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.