Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Buổi tối trong thư phòng, Quý Dư Chu nhanh chóng phát hiện Giang Tầm Dục có gì đó không đúng.
Lúc giảng đề cho cậu vẫn còn tốt, nhưng đến lúc cậu tự làm bài thì tâm trí chạy mất hút, rất lâu mà bút vẫn không động đậy dù chỉ một chút.
Quý Dư Chu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: "Tập trung."
Giang Tầm Dục sửng sốt một chút, nhanh chóng nói "xin lỗi", dùng bút bắt đầu viết bài, nhưng viết được hai chữ thì bút lại ngừng.
Thần sắc đờ đẫn, rõ ràng là trong lòng có tâm sự.
Sau khi chuyện như vậy lặp lại vài lần, Quý Dư Chu đóng lại quang não: "Tầm Dục."
Có tiếng "lạch cạch" khẽ vang, thân thể Giang Tầm Dục run lên, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Dư Chu, sau đó lạnh run cúi thấp đầu xin lỗi: "Vâng, xin lỗi...Tôi lại phân tâm rồi."
"Có tâm sự?"
Giang Tầm Dục lắc đầu nguầy nguậy, một lúc sau mới ngập ngừng ngẩng đầu nhìn Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh..."
Quả nhiên là có tâm sự.
Quý Dư Chu cau mày: "Nói đi."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục thực sự không biết nên nói chuyện này với Quý Dư Chu như thế nào, thật lâu cũng không nói được, cậu cắn răng: "Trường học sắp tổ chức họp phụ huynh, tôi, tôi..."
Giang Tầm Dục nói "tôi, tôi" nửa ngày cũng không nói lời tiếp theo ra khỏi miệng, nhưng Quý Dư Chu dễ dàng đoán được cậu muốn nói gì.
Đứa nhỏ sợ hắn không muốn đi.
Hắn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ngai-hon-em/594510/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.