Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Tiếng meo meo của con mèo đen nhỏ bé và mềm mại, âm thanh kết thúc còn run rẩy, tựa như mang theo ý tứ khẩn cầu. Cả hai đều không nhúc nhích, con mèo đen do dự cúi đầu xuống, chần chừ duỗi thẳng hai bàn chân trước, bước vài bước giữa hai người, tiếng kêu càng trở nên gấp gáp.
Quý Dư Chu quan tâm nhìn Giang Tầm Dục: "Nó đang làm gì vậy?"
"Có lẽ là nó đang hiểu lầm ngài, cho là ngài giống như những người kia, muốn đánh tôi." Giang Tầm Dục cúi người chậm rãi đi tới trước mèo đen, sau đó vươn tay sờ sờ cái đầu đầy lông của nó, "Ngoan, không sao đâu, đi nhanh đi."
Con mèo đen nheo mắt, từ trong cổ họng kêu lên, nhìn Quý Dư Chu từ trên xuống dưới vài lần, như thể xác nhận điều gì đó, cuối cùng mới lưu luyến, cẩn thận chui vào bụi cỏ bên cạnh.
Quý Dư Chu ở sau lưng Giang Tầm Dục âm thầm nở nụ cười: "Không ngờ cậu và mèo lại có quan hệ tốt như vậy."
Tâm tư của Giang Tầm Dục nông cạn, không đoán ra thái độ của Quý Dư Chu, thấp giọng giải thích, "Chỉ là thỉnh thoảng tôi sẽ cho bọn chúng ăn chút gì đó."
Quý Dư Chu nới lỏng cổ áo, chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Tầm Dục, âm thanh của giày da rất rõ ràng và mạnh mẽ, rất phù hợp với tần số nhịp tim của Giang Tầm Dục. Quý Dư Chu hồi lâu không lên tiếng, Giang Tầm Dục có chút căng thẳng.
Có lẽ sẽ không ai thích một đứa trẻ không thành thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ngai-hon-em/594495/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.