Tôi coi cậu ta là Bắc, tôi từng nói rằng, duyên số kiếp này đãđược an bài từ lâu, tôi phải trả nợ một người cho đến tận khi tôi chết.Sau khi Hồng Yến chết, tôi thường hay mơ thấy Bắc, mặc dù anh đã mấtđược nửa năm, nhưng đêm nào anh cũng đi vào giấc ngủ của tôi, mỗi lầntỉnh dậy, nước mắt tôi lại ướt đẫm gối.
Tôi hỏi Bắc, anh vẫn khoẻ chứ ? Ở bên đó anh có lạnh không?
Và lần nào anh cũng định vuốt má tôi, nhưng không hiểu sao luôn cómột vật vô hình ngăn cách chúng tôi, lúc đó, tôi thường khóc với vẻ đầytuyệt vọng, bên ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng vằng vặc.
Tôi thoả sức hút thuốc, uống rượu, lần nào uống cũng say, say lạiquay ra chửi bới, tất cả các nhân viên trong công ty đều bị tôi chửi.Thành Thành nói, Tiểu Bạch, cứ mãi thế này không được đâu, cậu sẽ điênmất, tình yêu không phải vậy đâu.
Thành Thành, tôi gọi tên cô ấy, cậu có biết không? Khi cậu yêu sayđắm một người, cậu mới phát hiện rằng, anh ấy là vết xăm trong lòng cậu, mãi mãi hằn sâu trong trái tim cậu.
Tớ biết, Thành Thành bảo, đúng là Bắc rất quyến rũ, rất khó khiến người ta có thể quên.
Tôi và Thành Thành lên phố, từ xa tôi nhìn thấy bóng một người vừa caovừa gầy đứng ở đầu đường Vương Phủ Tỉnh, tôi xông ngay đến và gọi – CốVệ Bắc, Cố Vệ Bắc…
Thành Thành bảo tôi sắp điên rồi, cô ấy nói, Tiểu Bạch, cậu không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được, thật đấy, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-neo-duong-yeu/2033025/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.