Thuyền của họ lướt hết con lạch này đến con lạch khác. Không aimuốn phá vỡ sự êm đềm, tĩnh lặng đó. Tiếng mái chèo khua nước và ánhtrăng khiến người ta ngỡ như đang đi trên vùng sông nước của chốn bồnglai.
Hiểu Lối đã thành một kẻ lang thang sống phiêu dạt ở Bắc Kinh.Cô không muốn quay về Cáp Nhĩ Tân mà một thân một mình lưu lạc ở BắcKinh, cái chết của Phần Na đã gây cho cô một cú sốc rất lớn. Hiểu Lốibảo, không thể ngờ rằng Phần Na lại là một cô gái nặng tình nặng nghĩađến vậy.
Đợt đó Hiểu Lối cùng với Trình Trình – một cô gái chơi đàn violonchung nhau thuê một căn hộ có hai phòng, mỗi người chịu 800 tệ tiền nhà, nguồn thu nhập chính của Trình Trình là các buổi biểu diễn ở các kháchsạn năm sao, theo lời cô ấy nói thì đó là bán nghệ để kiếm sống, cô cũng giống như anh chàng Bình mù chuyên gảy đàn để kiếm bát cơm manh áo.
Rất nhanh, Hiểu Lối và Trình Trình đã trở thành bạn tốt của nhau, cảhai cô gái đều có nhiều điều để tâm sự, đều là những người sống ngày nào biết ngày đấy, lúc có tiền thì tiêu như rác, lúc hết rồi lại nuôi mìnhbằng những gói mỳ tôm.
Vật đáng giá nhất của Trình Trình là cây đàn violon, đó là chiếc cầncâu cơm giúp cô sinh tồn, và đồng thời nó cũng là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của cô. Ban ngày cô thường vùi đầu trong chăn để ngủ, khi màn đêmbuông xuống, cô mới bắt đầu nhập vai. Đợt đó , Hiểu Lối làm nghề pha chế rượu, cô bảo trước đây thấy nhạt nhẽo quá, giờ tớ cũng muốn có một cuộc sống có mùi vị hơn một chút. Vì thế chăn màn của cô luôn chất đống trên giường, mĩ phẩm, đồ hóa trang lúc nào cũng bừa bộn, lộn xộn, đồ đạc bày trong phòng còn có cả đầu lâu, vừa bước vào phòng đã thấy sực nức mùison phấn và bầu không khí sa đọa, tạm bợ, những bài hát mà họ nghe đềulà những bài hát tiếng Anh do chính các ca sĩ nước ngoài biểu diễn, cóElvis Presley, thỉnh thoảng họ cũng nghe các bài hát Trung Quốc, nhưngchỉ nghe nhạc Tề Tần và Chu Triết Cầm mà thôi.
Họ sống rất bừa bộn, lộn xộn, tạm bợ, không phân đêm ngày, nhưng họcũng chẳng biết làm gì hơn. Sự bừa bộn đó giống như những thỏi sonMaybeline mà Hiểu Lối vẫn dùng, chẳng màu nào dùng được lâu, nhưng nóvẫn là loại son mà cô thích dùng nhất. Thỉnh thoảng họ cũng đi đến quánbar ở Tam Lí Đồn, dường như ở đó Trình Trình đều có quen biết với mọingười. Có lẽ là cô quen tất cả mọi người trên khắp thế giới, Hiểu Lốirất nhiều lần đi với Trình Trình, đến đó lần nào họ cũng uống say bấttỉnh nhân sự mới quay về nhà, và tất nhiên tiền cũng không phải bỏ vìTrình Trình có đủ khả năng để bắt đàn ông đến từ nhiều nước trên thếgiới phóng khoáng móc ví. Hiểu Lối thầm nghĩ, Trình Trình là một cô gáikhông đơn giản chút nào, những lúc Trình Trình uống say thì bao giờ Hiểu Lối cũng chăm sóc cô, mỗi lần như thế Trình Trình hay nói năng lảmnhảm, cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, lúc thì gọi Mark, lúc lại gọi Jack.Có một thời gian, Trình Trình còn dùng cả thuốc tẩy tiêu độc 84 để tẩyrửa các loại cốc trong nhà, lúc nào cô ấy cũng sợ mình bị bệnh AIDS. Cólần cả hai người cùng uống say, Trình Trình kể cho Hiểu Lối nghe chuyệncũ của mình, cô kể về mối tình đầu, kể chuyện mình đã lên giường với bao nhiêu đàn ông, Hiểu Lối cũng kể chuyện về Trần Tử Phóng, nghe xongTrình Trình cũng cảm thấy tiếc cho Hiểu Lối, cậu ngốc thế, cậu tin là có tình yêu thật à, nếu mà là tớ, tớ sẽ đi làm một màng trinh nhân tạo rồi gắn vào, chỉ 100 tệ thôi, cậu tưởng cái đó đáng tiền lắm à?
Hiểu Lối nói làm thế là lừa dối, đã là tình yêu thì không thể lừa dối.
Trình Trình thở dài, có gì là quan trọng đâu? Đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Có tiền là có tất cả, tiền có thể đổi lấy tình yêu. Nếu tacó tiền thì tội gì ta phải sống ở xó xỉnh này, nếu có tiền thì tội gì ta phải rình đi mua quần áo giảm giá, nếu có tiền thì m.kiếp ngày ngày tacó thể ăn chơi nhảy múa, hát hò thỏa thích, tội gì phải đi chơi đàn chongười ta nghe? Ta phải bắt bọn họ chơi cho ta nghe! Trình Trình càng nói càng say sưa, biến sắc, chính vì thế tớ mới phải ngủ với bọn đàn ôngngoại quốc, xin tiền bọn họ, dân ngoại quốc phóng khoáng lắm, thoải máilắm, xong chuyện là giải tán, chẳng ai phải nợ ai, việc đó có gì làkhông hay chứ? Hiểu Lối nói, thế thì cậu lấy quách một thằng Tây choxong? Trình Trình bảo, tớ không chịu được mùi hôi nách trên người bọnhọ. Nói xong cả hai phá lên cười, trên ghế sofa. Hiểu Lối nghĩ, TrìnhTrình sống đơn giản quá, đúng là mèo có đạo của mèo, cô không có quyềnnói Trình Trình sống không ra gì, chí ít là những món đồ hàng hiệu trênngười Trình Trình cô đều mua không nổi, ít nhất, Trình Trình còn có thểđưa cô đến ngồi nhâm nhi ở Tam Lí Đồn mà không tốn một xu.
Hiểu Lối đã quen Charles trong hoàn cảnh đó. Charles là một người Mĩcao to, anh ta có nước da trắng điểm thêm đám lông tơ màu vàng nên trông khá dữ dằn. Nhưng anh ta lại có tiền, sống một mình trong một căn hộrất sang trọng. Phòng ở khách sạn năm sao đâu có phải ai cũng thuê đượclâu dài, nhưng Charles lại làm được điều đó. Anh có công ty ở Bắc Kinh,mỗi năm đến Bắc Kinh ngó nghiêng một hai lần, lần này đến anh đã gặpHiểu Lối. Lúc đứng ở đại sảnh xem Trình Trình biểu diễn, Hiểu Lối đã chú ý đến Charles, người ta nghe Trình Trình biểu diễn cũng chỉ là nghe vậy mà thôi, nghe hay không nghe, cũng chẳng sao, vừa nói chuyện vừa nghevới vẻ lơ đãng, giống như các bài biểu diễn đó chỉ tô điểm thêm cho vẻsang trọng, hào nhoáng của khách sạn, tăng thêm bầu không khí lãng mạnmà thôi, chẳng ai chú ý rốt cục cô chơi có hay không, không ai biết nhạc cô chơi có chuẩn hay không?
Nhưng Charles lại không như vậy.
Hình như Charles rất hiểu, và trong lúc Trình Trình chơi đàn, Charles đã chăm chú theo dõi Hiểu Lối, cô cũng nhìn anh và khẽ mỉm cười, dườngnhư cô muốn nói điều gì đó với anh. Cô thầm nghĩ, anh chàng người nướcngoài này mà hiểu được cô ư? Và thế là ánh mắt cô toát lên một vẻ gì đóxem thường anh ta, nhưng Charles không quan tâm đến điều đó. Anh thíchnhìn nụ cười mỉm đó, điều này rất thẳng thắn, và cũng là đương nhiên.Điều đầu tiên anh thích là chiếc áo dài Thượng Hải truyền thống cô mặc,chiếc áo dài lụa Hàng Châu, trên đó có thêu một bông hoa sen to, tóc côbúi cao sau gáy khiến cô càng cao hơn. Lần đầu tiên nhìn thấy Hiểu Lối,Charles đã thích cô ngay tức khắc, nói chính xác hơn là anh đã yêu cô.Đối với Charles, yêu một cô gái chỉ là một cảm giác trong khoảnh khắc,không cần quá dài lâu, dài lâu còn gì là thú vị, nó sẽ cuốn trôi tất cảmọi niềm yêu. Nếu một đôi trai gái lấy nhau mười năm mà vẫn không chiatay thì đó không còn là tình yêu nữa, chắc chắn trong đó đã có tình, yêu có dục vọng, có nồng cháy, tình là dòng suối nhỏ chảy róc rách khôngngừng trong vô vàn những điều vụn vặt cơm áo gạo tiền của cuộc sống đờithường. Charles dám khẳng định là anh đã yêu cô gái người Trung Quốc đóvì anh có dục vọng.
Sau khi Trình Trình chơi xong bản nhạc, Charles đã mời họ đi uống cà phê, nói chính xác hơn là mời Hiểu Lối đi uống cà phê.
Câu chuyện giữa một người đàn ông và một cô gái có lúc chỉ đơn giảnnhư vậy đấy. Hiểu Lối muốn ra nhà vệ sinh thay quần áo vì mặc áo dài bóquá nên cử động không được thoải mái. Charles lại ngăn, đừng đi, anhthích em mặc kiểu cổ điển như vậy. Hiểu Lối rất lấy làm lạ vì anh chàngngoại quốc này còn biết cổ điển, họ nói chuyện với nhau bằng cả tiếngTrung lẫn tiếng Anh. Charles biết một ít tiếng Trung, Hiểu Lối cũng chỉbiết một ít tiếng Anh nên phần lớn họ nói chuyện bằng cách ra hiệu chonhau, vì không hiểu và phải đoán nhiều nên họ càng nói càng hứng thú.Hiểu Lối thầm nghĩ, kết bạn với những người kiểu này thật dể chịu. Những năm tháng trước 25 tuổi chẳng còn gì đáng nhớ.
Sau khi quen nhau một tuần, họ đã đưa nhau lên giường.
Điều này đã khiến Hiểu Lối cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tại sao cô lại biến thành một cô gái dễ dãi đến vậy?
Nhưng đúng là cô đã lên giường với người đàn ông đó.
Có gì là không được chứ? Cô thầm nghĩ, thân xác là cái quái gì? Nó cũng cần được đòi hỏi trong những lúc cô đơn.
Đây là lần đầu tiên cô lên giường với đàn ông, ngay bản thân cô cũngnghi ngờ không biết đây có phải lần đầu tiên hay không? Vẻ chủ động vàgợi tình của Hiểu Lối làm cho Charles rất hài lòng. Hôm sau, Charlestặng cô một sợi dây chuyền kim cương, Hiểu Lối không từ chối lời nào mànhận ngay, cô nghĩ để có được niềm vui cũng thật đơn giản, tại sao trước kia cô lại quá mức quan trọng hoá vấn đề như thế? Trình Trình nói, Hiểu Lối, cậu làm thế là đúng đấy, cuộc đời vốn là như vậy, đừng tưởng rằngcuộc đời là gì đó quá thần thánh, nếu mình không hiểu ra điều đó chỉ cómình xui xẻo thôi.
Những ngày tháng tiếp theo, Hiểu Lối đưa Charles lang thang khắp mọingóc ngách của Bắc Kinh, hai người còn đi cả Cố Cung, Trường Thành,trông họ như một đôi tình nhân, khi đặt chân đến những ngõ nhỏ ở BắcKinh, Charles chạy nhảy, luồn lách như một đứa trẻ. Thấy Charles chạynhảy như vậy, Hiểu Lối cảm thấy hơi xúc động, nhưng cô biết đó khôngphải là tình yêu, giữa điều đó và tình yêu còn có một khoảng cách rấtxa, đó chỉ là đôi chút hoài niệm những năm tháng trước đây của cô. Chỉlà đôi chút hoài niệm mà thôi.
Charles còn tặng cho cô rất nhiều thứ, quần áo, nước hoa, tất… anhtặng cả những món quà mà cô không thể ngờ tới, Hiểu Lối không ngờCharles lại là một người chu đáo như vậy, điều này đã khiến cô có cảmgiác như đang được sống một cuộc sống vợ chồng. Sau khi quen Charles,trong một thời gian dài cô không còn nhớ đến Trần Tử Phóng vì giờ đâyanh chỉ còn là một phần nhỏ trong trái tim cô, cô muốn hình ảnh đó dầndần tự phai mờ rối biến mất.
Charles thích cô mặc áo dài, thích cô mặc áo dài như Trương Mạn Ngọc gợi cảm trong bộ phim Năm Tháng Tuổi Hoa, và thế là anh bảo cô mặc áo dài. Hôm đó cũng vậy, thực ra cô không hềthích mặc áo dài vì nó rất gò bó khiến cô không cử động được thoải mái,mặc dù áo dài có thể làm nổi bật các đường cong tuyệt mĩ trên cơ thể cô, nhưng sự tuyệt mĩ đó đòi hỏi cô phải trả giá.
Cô muốn mặc chiếc váy ngủ lụa nhưng Charles không cho. Vì thế cô cảmthấy hơi bực mình, Charles nói, em muốn gì anh cũng có thể chiều đượcem, kể cả ánh trăng trên trời, nhưng em phải mặc áo dài vì anh rấtthích.
Hiểu Lối bảo, nhưng em lại không thích.
Như thế không được, anh mà thích thì bắt buộc em cũng phải thích.Hiểu Lối hứ một tiếng, Charles bảo, anh có thể lấy cả trăng xuống choem, Hiểu Lối bảo, em lấy trăng làm gì, em chỉ thích money thôi. Charlesngớ người ra một lát, rồi anh bảo, được, và thế là anh từ trong giườnglôi ra một chồng tiền đô rồi đặt lên giường và bảo, mặc vào anh sẽ cho.Hiểu Lối liền cười và bắt đầu mặc hết bộ này đến bộ khác, cô thầm nghĩ,đúng mình đã bán thân thật sự rồi. Xong việc cô cầm tiền rồi đi. Đó làgặp nhau lần cuối cùng giữa họ, Charles không còn đến tìm cô, và cô cũng không đến tìm anh, đến khi cô quay về lại khách sạn thì nhân viên đóbảo, Charles về nước rồi. Cô thầm nghĩ, người đàn ông đó từng có quan hệ với cô ư? Càng nghĩ cô càng thấy mơ hồ, cuối cùng, ngay cả đến diện mạo của Charles cô cũng không tài nào mường tượng nổi, nhưng tiền Charlesđể lại vẫn còn, một chồng tiền xanh toàn là đô la đó, nhìn vừa thích thú vừa ghê tởm.
Rồi Trình Trình cũng đi xa, cô ấy lấy một anh chàng người Hà Lan.Hiểu Lối không biết Hà Lan ở đâu, ở đâu không quan trọng, quan trọng làTrình Trình cảm thấy được sống thoải mái, hạnh phúc thế là đủ lắm rồi,Hiểu Lối thầm nghĩ, chắc Trình Trình không còn chơi đàn violon nữa,nhưng cô biết, cây đàn violon sẽ mãi là niềm đau và nỗi nhớ của TrìnhTrình, vì nó là sinh mệnh của cô.
Sau khi Phần Na chết, Hiểu Lối quyết định sẽ đi xa một chuyến.
Cô giống như người bị mất phương hướng, không biết đâu là lối ra.
Cô muốn đi đến vùng sông nước Giang Nam. Cô đã từng đi Chu Trang(1),cô đã từng đi, vẻ đẹp giả tạo ở đó khiến cô vô cùng kinh ngạc, lần trước cách đây rất lâu cô đi Chu Trang, cô có cảm giác rằng Chu Trang là chốn đào nguyên của mình, nhưng lần thứ hai đặt chân đến Chu Trang, cô lạicó cảm giác rằng Chu Trang như một cái chợ lớn, thậm chí quán trà TamMao cũng rất không tự nhiên, vì vậy lần này cô đã từ bỏ ý định đi ChuTrang.
Hiểu Lối là cô gái rất thích hợp với việc đi du lịch. Thực ra du lịch là một thú tiêu khiển, được đắm mình trong thiên nhiên hùng vĩ, đi vớingoài sẽ không được tự nhiên, cô đã quen với việc một mình một ba lô,mang thêm chiếc máy ảnh đi lang thang khắp nơi, có lúc cứ đi mà chẳng hề có đích đến, nhưng điều thú vị mà du lịch đem đến lại nằm ở đó. Nếuthích thì ở thêm vài ngày, không thích lại tìm chỗ khác. Hiểu Lối sợnhất là kiểu du lịch rồng rắn theo đoàn, một đoàn người đi như đi chợ,đến đâu cũng đua nhau chụp ảnh, chẳng ai còn có thời gian ngắm cảnh,hoặc giả nếu thời gian thoải mái thì bọn họ sẽ viết lên thân cây hoặcmôt tấm bia nào đó rằng:anh X chị Y đã đặt chân đến đây, tưởng như mìnhlà quan trọng lắm, và tất cả mọi người trên thế giới đều quên mình vậy.
Hiểu Lối thích đi du lịch theo kiểu khác. Cô rất thích cảm giác côđộc một mình,mặc dù đôi lúc cũng thấy hơi ngược đời, nhưng thực sự làcảm thấy thích, đeo phone nghe nhạc đi trên đường mặc cho mọi ngườichuyện trò thoải mái, đó vẫn là một thế giới hoàn toàn khác. Nhưng MạnhGia Vĩ lại là một ngoại lệ.
Họ quen nhau trên tàu, hai người ngồi cạnh nhau. Cậu đó bắt chuyện, hình như tớ gặp cậu ở đâu rồi thì phải.
Hiểu Lối thấy kiểu làm quen này đã quá nhàm, cô cũng chẳng buồn để ý đến.
Gia Vĩ hỏi tiếp, gì thì cậu cũng phải nói tên cho tớ biết chứ.
Đới Hiểu Lối. Cô nói, tớ tên Đới Hiểu Lối. Gia Vĩ liền gọi Hiểu Lối.
Hiểu Lối bảo, đúng là không biết điều gì cả, gọi chị Hiểu Lối chứ. GiaVĩ vẫn chỉ gọi Hiểu Lối. Hiểu Lối cố tình không trả lời mà vẫn chăm chúđeo phone nghe nhạc, ra vẻ rất ta đây, ra vẻ không thèm để ý. Cô thầmnghĩ, mình chẳng đến nỗi phải chơi trò chơi với một cậu nhóc. Rồi Gia Vĩ lại kéo một bên phone của Hiểu Lối ra, và gọi với vẻ ngượng nghịu, chịHiểu Lối. Thấy vậy Hiểu Lối liền cười, cô thấy cậu bé này thật dễthương, giống như cậu em trai của cô vậy.
Họ đã quen nhau đơn giản như vậy đấy. Quen nhau trên tàu, quen nhau trong nỗi cô đơn.
Gia Vĩ là sinh viên năm thứ hai khoa tiếng Đức trường đại học ngoạingữ Bắc Kinh, cậu mới 19 tuổi, trong mắt Hiểu Lối, đó là một cậu nhóckhông hơn không kém.
Gia Vĩ nói, đừng nghe nhạc nữa chị Hiểu Lối, mình nói chuyện đi. HiểuLối liền bỏ ta nghe ra, em nói đi, chị nghe đây. Gia Vĩ lại cười với vẻngượng nghịu, rồi cậu đưa cho Hiểu Lối chai cocacola, chị uống đi.
Hiểu Lối đón lấy chai nước ngọt, nhà em ở đâu.
Nam Kinh.
Hiểu Lối bảo, hay đó nhỉ, cố đo mà lại có cả sông Tần Hoài, vùng đó thìsặc mùi son phấn rồi, bao nhiêu kĩ nữ có danh tiếng đều được sinh ra từđó. Em có thích không? – Hiểu Lối hỏi Gia Vĩ.
Đương nhiên là thích rồi, mặc dù Nam Kinh cũng đã kém đi nhiều so với trước, nhưng bản chất vẫn là vùng đất quý tộc.
Em mời chị đi Nam Kinh chơi nhé.
Hiểu Lối bảo, chị không đi đâu, chị muốn đi Đồng Lí. Gia Vĩ liền nóingay, thế thì em đi Đồng Lí cùng chị nhé. Hiểu Lối cười, đi cùng chị làm gì? Thôi về Nam Kinh thăm bố mẹ em đi. Gia Vĩ hỏi, chị không thích à?Từ lâu em đã muốn đi chơi Đồng Lí, để em đi cùng chị nhé.
Hiểu Lối thầm nghĩ, sao lại có cậu nhóc buồn cười như vậy nhỉ? Cô muốntừ chối nhưng nhìn ánh mắt đang tràn đầy hi vọng đó, cô không nỡ lòng từ chối. Và thế là cô bảo, tùy em thôi. Nghe thấy vậy Gia Vĩ phấn khởi ramặt, cậu gọt một quả táo và để lại cho mình một miếng nhỏ, còn lại miếng to cậu đưa cho Hiểu Lối. Hiểu Lối thầm nghĩ, con trai Nam Kinh đúng làchu đáo thật.
Đến giữa nữa đêm tàu chạy qua Bạng Phụ(2),dưới tàu có rất nhiềungười đang vẫy quốc kì hát quốc ca. Gia Vĩ nói, chị Hiểu Lối, đúng làmình có duyên thật đấy, hôm nay đúng vào dịp 53 năm kĩ niệm ngày quốckhánh. Vừa nói dứt lời thì thấy pháo hoa bay ngập trời, mọi hành kháchtrên tàu reo hò vui vẻ, sau đó mọi người bắt đầu hát quốc ca. Bất giác,Hiểu Lối cảm thấy lòng mình ấm lại, cô có cảm giác rằng, đây chính làcái mà mình thiếu, một sự nhiệt tình, hồ hởi. Gia Vĩ đứng dậy ghé sátmặt vào cửa, chị Hiểu Lối, chị nhìn pháo hoa kìa, trông đẹp quá. HiểuLối cũng bước ra và ghé sát vào xem pháo hoa, khung cảnh lúc này đâykhiến cô cảm thấy vô cùng thân quen, tự nhiên cô cảm thấy lòng buồn vôcùng thân quen, tự nhiên cô cảm thấy lòng buồn vô hạn, đám pháo hoa rựcrỡ bay đầy trời đó, chỉ trong chớp mắt đã mất hút trong màn đêm, bầutrời lại quay về với vẻ tĩnh mịch lạ thường, tàu vẫn lao vun vút về phía trước, cô và Gia Vĩ đã gặp nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng nhaungắm cảnh đêm. Đây có lẽ chính là duyên số.
Lúc này cả hai người đều thấy hơi xúc động, Gia Vĩ bảo, chị Hiểu Lối, chị có thể quên buổi hôm nay không? Hiểu Lối bảo, còn em thì sao? GiaVĩ nhìn Hiểu Lối với ánh mắt có phần đắm đuối, có phải vì chị gặp thấtbại trong tình yêu nên không còn hứng thú với cuộc sống không? Tại saochị không thích cười? Hiểu Lối liền cười và hỏi, chị không hay cười à?
Đến bốn giờ sáng, cuối cùng, Gia Vĩ không chịu nổi cơn buồn ngủ nênđã ngủ thiếp đi, người lắc lư theo xe, một lúc sau, cậu dựa hẳn vàongười Hiểu Lối.
Hiểu Lối không lay Gia Vĩ, nhìn cậu ngủ rất ngon lành, lông tơ trênmặt trông rõ mồn một, cánh tay nhỏ dài, thậm chí nhìn thấy rõ cả mạchmáu trên đó, hơi xanh.
Hiểu Lối tự hỏi, đây là cậu bé thế nào nhỉ? Tự nhiên không chịu xuống tàu ở Nam Kinh mà một mực đòi theo cô đi Đồng Lí? Trước đây những người đàn ông cô gặp đều có nhiều điểm khá giống nhau, đều có phần hơi sađoạ, uể oải, không ai trong sáng như cậu bé này. Khi tàu gần đến TôChâu, Gia Vĩ mới tỉnh giấc, lúc này đây mắt Hiểu Lối cũng đã díp hếtlại, cô rút ra một điếu thuốc và châm lửa, rồi cô lại rút một điếu khácđưa cho Gia Vĩ, Gia Vĩ cầm điếu thuốc và châm lửa ra vẻ ta đây rất sànhđiệu, vẻ cố tình ta đây biết hút thuốc và vẻ trầm tư già trước tuổi đóđã khiến Hiểu Lối suýt bật cười, trông kiểu cầm thuốc của cậu đã thấyquá non nớt. Sau đó Gia Vĩ lại ho khù khụ, cậu nói, mấy ngày nay đauhọng quá. Hiểu Lối cũng không muốn để cậu xấu hổ, hai người hút xongthuốc thì tàu đã đến Tô Châu.
Họ bắt xe buýt đi Đồng Lí, khi hoàng hôn buông xuống thì cả hai đãđến nơi. Sau khi đặt chân đến đất Đồng Lí có rất nhiều các cây nổi tiếng này, Hiểu Lối không nói gì nữa, một cảm giác quen thuộc lại tràn vềtrong cô, cô thầm nghĩ, đáng lẽ mình phải sinh ra ở nơi yên bình như thế này mới phải, mặt trời mọc rồi lại lặn, cảnh vật chẳng hề thay đổi, vẫn một cây cầu có nước chảy róc rách. Thị trấn nhỏ này chỉ có hai màu đenvà trắng, hai màu này là màu nền của tất cả các màu, cô thích vẻ im lìm, tĩnh mịch của nơi đây, qua suy nghĩ của cô, vẻ im lìm, tĩnh mịch đó đãcó một ý vị hoàn toàn khác. Cô thầm nghĩ, đợi đến khi già mình sẽ muahai ngôi nhà cổ được xây dựng từ thời Minh Thanh ở Đổng Lí để sống, gửigắm vào nó tất cả mọi hoài niệm và hồi ức của cuộc đời, để cho tất cảmọi thứ dần dần chìm sâu vào dĩ vãng.
Gia Vĩ rất hứng khởi vì được nhìn thấy cảnh sông nước. Cậu nói, lầnnày đến đây thật không uổng công chút nào, thật không ngờ cảnh sông nước Trung Quốc lại là một bức tranh thuỷ mặc. Hiện giờ khách du lịch khôngcòn đông nữa, thỉnh thoảng mới có vài tốp khách nước ngoài đi ngang quahọ, lúc thì nói tiếng Anh, lúc lại xài tiếng Đức. Có lúc Hiểu Lối hiểu,lúc lại chẳng hiểu gì. Lúc nào không hiểu cô lại hỏi Gia Vĩ: “bọn cậunói gì vậy?”
Gia Vĩ nói với vẻ tự hào: “bọn họ bảo chị là mỹ nữ phương Đông, họkhen chị mặc quần, áo đẹp”. Hiểu Lối bảo: “chắc là cậu bịa ra để trêutôi chứ gì. Gia Vĩ vội vàng nói, ai lừa chị người đó làcon cún”.
Hiểu Lối cảm thấy buồn cười, cô bảo, cậu vốn là con cún mà. Đúng là hômnay Hiểu Lối mặc rất đặc biệt, chiếc váy chữ A viết những dòng thơ Đường nhuộm bằng sáp, kiểu váy mà Trần Tử Phóng chê là màu mè mà cô mua nótrong dịp đi chơi Vân Nam năm kia.
Chiếc áo phông bó màu da cam, hai màu đó phối với nhau rất nổi, cô đi một đôi giày vải thể thao, hai bím tóc hai bên rất hợp với cây cầu nhỏ. Gia Vĩ nói, chị Hiểu Lối biết ăn mặc quá, người khác mặc bộ quần áo này sẽ thấy kì cục thế nào ấy, nhưng chị mặc lại thấy rất đặc biệt. Nghexong, Hiểu Lối liền cười và bảo, nếu mà trẻ hơn một chút thì mặc còn đẹp hơn. Hiểu Lối thầm nghĩ, cô nói thế là có ý nhắc nhở chênh lệch về tuổi tác giữa hai người, cậu bé này ngây thơ, bướng bỉnh quá, cô không thểlàm tổn thương cậu.
Họ không tìm nhà trọ ở ngoài, Hiểu Lối nói cô muốn đến nhà người dânĐổng Lí để xin ở trọ, nhà của họ làm cho khách du lịch ở trọ, vừa sạchsẽ lại vừa rẻ, và những ngôi nhà đó đều kề sát mặt hồ.
Cô hỏi Gia Vĩ định ở đâu? Gia Vĩ bảo, em cũng như chị, chị ở đâu thì em ở đó.
Cuối cùng họ đã ở nhà một người dân Đổng Lí ngay bên hồ. Hai phòng ngaysát nhau chỉ được ngăn bởi một tấm gỗ, thậm chí Gia Vĩ còn có thể nghethấy tiếng Hiểu Lối kéo khoá váy.
Lần này Hiểu Lối mặc một chiếc váy dài màu đỏ, áo màu trắng, cô cònkhoác một chiếc áo phông đen trên vai. Trông thấy Hiểu Lối, Gia Vĩ liềnvỗ tay khen, chị Hiểu Lối nên đi làm người mẫu thời trang mới đúng.
Hiểu Lối bảo, 25 tuổi còn làm được người mẫu không? Cậu không thấy hiệngiờ người mẫu đều mười mấy tuổi sao? Chị bây giờ đã thành già cả rồi.Hiểu Lối cố ý nói ra tuổi của mình.
Gia Vĩ tỏ rõ vẻ không tin, em không tin chị là 25 tuổi, chị không thể lớn hơn em sáu tuổi. Hiểu Lối bảo, không tin thì thôi, không tin thìxem chứng minh thư. Dĩ nhiên, Gia Vĩ không xem chứng minh thư của HiểuLối mà nói: trong sách viết là, tuổi 25 là tuổi đẹp nhất của đời ngườicon gái, tại sao các ca sĩ minh tinh Hồng Kông, Đài Loan lại toàn nóimình chỉ mới 25 tuổi, tuổi 25 là tuổi rất đẹp, em chỉ muốn mình cũng 25tuổi. Nghe cái giọng trẻ con đó, Hiểu Lối đã bật cười.
Mình về nghỉ hay ngồi chèo thuyền dưới trăng hả chị? Gia Vĩ nói, chịcòn phải hỏi à? Nếu chị không mệt thì mình chèo thuyền nhé. Và thế làhai người liền thuê một chiếc thuyền nhỏ và bắt đầu lướt sóng chèothuyền trên các con lạch ngang dọc. Các con lạch đó tựa vô số các sợidây thần kinh của vùng sông nước, đan thành các con sông uốn khúc quanhco. Không có đầu cũng chẳng có cuối, không biết đâu là đầu sông, khôngphải trăm sông đổ ra biển. Các con sông này cũng giống như tính cách của vùng sông nước, không ồn ào, sôi động, suốt đời êm đềm, nhu mì.
Thuyền của họ lướt qua hết con lạch này đến con lạch khác, không aimuốn phá vỡ sự êm đềm, tĩnh lặng đó. Tiếng mái chèo khua nước và ánhtrăng khiến người ta ngỡ như đang đi trên vùng sông nước của chốn bồnglai.
Họ không biết thời gian trôi qua được bao lâu nữa, chắc là đã nửa đêmrồi. Hiểu Lối cảm thấy hơi lành lạnh, cảnh vật tĩnh mịch quá. Dường nhưchỉ có hai người vậy, không ai nhắc chuyện quay về. Gia Vĩ bảo, chị Hiểu Lối, nếu như thời gian dừng lại thì hay quá.
Hiểu Lối bảo, em không thể điều chỉnh được bước chân của thời gian đâu.
Gia Vĩ tỏ rõ vẻ buồn rầu, cậu khua đi khua lại mái chèo trong tay, thuyền vẫn dập dềnh.
Gia Vĩ hỏi, chị Hiểu Lối, chị thử nói xem thế nào là sự vĩnh hằng?
Hiểu Lối bảo, thế gian này làm gì có sự vĩnh hằng, chỉ có tiếng gió,tiếng nước và nỗi cô đơn vô bờ mà thôi. Gia Vĩ bảo, chị Hiểu Lối, chị bi quan quá, thực ra hiện tại chính là vĩnh hằng, thế giới này chỉ có mộtem và một chị.
Thấy Gia Vĩ nói vậy, Hiểu Lối có cảm giác rằng, câu nói đó và ánhtrăng, tiếng nước đã hoà mình làm một, và cô có cảm giác như Gia Vĩ đang đọc lời thoại trong phim. Nhưng Hiểu Lối biết Gia Vĩ rất thật lòng. Côthấy hơi cảm động, nhưng sự cảm động đó không phải là thứ cô cần. Và thế là cô nói, muộn quá rồi, mình về nghỉ thôi. Gia Vĩ lên bờ với vẻ miễncưỡng, hai người cùng nhau về đến nhà trọ, lúc lên tầng suýt nữa HiểuLối bước hụt. Gia Vĩ đi sau đỡ ngay Hiểu Lối, hai người cứ ôm nhau nhưvậy, không ai dám cử động trước. Hiểu Lối cảm nhận được sự bất an vàcăng thẳng của Gia Vĩ, cô thấy thương cho sự bất an và căng thẳng đó.Rồi cô quay lại kéo tay Gia Vĩ và dắt cậu lên tầng, còn Gia Vĩ như mộtcậu bé biết nghe lời, ngoan ngoãn đi theo cô như một con mèo. Đến cửaphòng Hiểu Lối, Gia Vĩ lại ôm eo Hiểu Lối với vẻ hơi làm nũng, hơi sàmsỡ. Hiểu Lối xoa đầu cậu và bảo, ngoan nào, vào ngủ đi. Gia Vĩ lại gọi,Hiểu Lối, Hiểu Lối. Hiểu Lối nói, thất lễ quá đấy, gọi chị đi. Gia Vĩvẫn gọi, Hiểu Lối, Hiểu Lối, tiếng gọi đó giống như tiếng gọi trong lúcchia tay thường gặp trong kịch Côn Khúc của vùng Giang Nam. Hiểu Lốithầm nghĩ, đúng là một cậu nhóc bướng bỉnh, cô bảo, thôi nào, đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời chị đi, ngày mai mình còn phải đi chơi tiếp đấy. Lúc này Gia Vĩ mới buông tay, Hiểu Lối mở cửa phòng và đi vào. Vào trong cô còn quay đầu lại và bảo, ngủ đi. Lúc này Gia Vĩ mới chịu về phòng mình.
Mặc dù cả đêm qua không hề ngủ nhưng Hiểu Lối không thấy buồn ngủchút nào, cô ngồi bên cửa sổ và ngắm ánh trăng lung linh trên mặt nước,tiếng nước róc rách dưới chân cầu, một cảm giác mơ hồ xâm chiếm tâm hồncô. Cô thầm nghĩ, đáng lẽ mình phải đến đây từ lâu rồi mới phải, sinh ởđây chết ở đây, cuộc sống êm đềm không có quá nhiều xáo động. Làm bạnvới cây cầu có nước chảy róc rách và cuộc sống bình lặng, chông đi đánhcá, vợ ở nhà đội một chiếc khăn xanh làm các công việc nội trợ, phơi cải dưa, cô không vẽ tranh, chẳng có hận tình thù tình, chẳng phải nặnglòng suy nghĩ, có hai đứa con một trai một gái, xinh đẹp như hoa. Nghĩđến đây vô thấy má mình hơi ươn ướt, cô nghĩ, tại sao mình lại đa cảm dễ khóc đến như vậy? Nhưng tất cả đã là một bức tranh hoàn chỉnh, giốngnhư những mảnh vải đỏ của Vân Nam đã bị nhuộm, không còn cơ hội quay vềvới màu trắng ban đầu nữa.
Hôm sau, Hiểu Lối đã bỏ đi rất sớm vì cô ấy nhận được điện thoại của tôi. Tôi bảo, Hiểu Lối, cứu với.
Thậm chí cô không còn kịp chào tạm biệt Gia Vĩ vì đó cũng chỉ là mộtcuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi. Nói như lời Hiểu Lối là, chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]