Bởi vậy làm xong bữa sáng, Nhậm Ngữ liền ngồi xuống chậm rãi ăn cơm.
Hôm nay Bùi Húc thức dậy thật muộn, có thể bởi vì tối hôm qua thức khuya, cho nên trên đôi mắt có hai vành gấu trúc nhàn nhạt.
"Anh, buổi sáng tốt lành." Đôi mắt tròn của cậu nhìn thấy Bùi Húc khi, mọi lo âu muộn phiền đều biến mất tăm hơi, chỉ có sự tín nhiệm cùng ỷ lại in hằn trong ánh mắt.
Cậu ăn rất nhanh, lúc này trên tay cầm lấy một quả trứng luộc đã lột võ trắng nõn, cái miệng nhỏ vừa gặm, ngẩng đầu nhìn Bùi Húc trước mắt.
"Sớm, Ngữ Ngữ." Bùi Húc xoa xoa cánh mũi lại nhìn thoáng qua đối diện: "Em đợi anh một lát nhé, anh ăn xong liền đưa em đến trường học."
Thuận tiện lại khen tay nghề nấu nướng của Nhậm Ngữ.
"Ngữ Ngữ, buổi sáng rất ngon."
Lời khen của anh làm Nhậm Ngữ có chút thẹn thùng, động tác lột trứng trên tay càng lúc càng chậm.
Hôm nay cũng giống như hôm qua, Bùi Húc đưa cậu đến trường học, lúc sau liền dặn dò lúc tan học, cậu về nhà một mình phải chú ý an toàn.
Nhậm Ngữ tự nhiên gật đầu tiếp thu, hiểu chuyện ngoan ngoãn đáp vâng.
Bùi Húc nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cậu dần mơ hồ, sau đó mới lên xe rời đi.
Hôm nay anh phải quay trở về nhà một chuyến, anh muốn thông báo với bố mẹ về việc nhận nuôi Nhậm Ngữ.
Nhà lớn của Bùi gia khác xa với chung cư ở trung tâm thành phố của Bùi Húc, nhà lớn nằm ở một vùng ngoại thành rộng rãi, thông thoáng.
Xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mot-cai-om/1102737/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.