Tối hôm đó, anh ở trong vườn, chọn một góc khuất không ai thấy mà ngồi khóc. Anh nhớ ba mẹ, nhớ khoảng thời gian tốt đẹp trước đây. Anh từng là một đứa trẻ có tất cả mọi thứ, đến bây giờ lại thành ra mất tất cả, một thứ cũng không còn.
Niệm Kha còn nhớ ngày hôm đó, không biết anh đã khóc bao lâu, đến khi có giọng nói phát ra bên tai anh mới giật mình quay đầu lại.
- Ê! Sao ngồi đây khóc?
Trước tầm mắt phủ đầy nước mắt của anh, có một gương mặt nhỏ hiện diện, trên gương mặt có đôi mắt to nhìn anh không chớp. Con bé không đợi anh trả lời, đã ngồi xuống bên cạnh, dùng đèn pin trong tay chiếu một lượt lên người anh.
- Lại bắt nạt người mới. Mấy cái đứa này thật là.
Con bé nhìn anh một lượt, nó vừa ăn, vừa ra vẻ người lớn mà lầm bầm.
Cách một khoảng thời gian, con bé đang ngồi ăn bỗng nhớ gì đó, quay sang nhìn anh, còn đưa cái bánh nó ăn hơn hai phần ba đến trước mặt anh, tự nhiên nói.
- Ăn không?
Niệm Kha lắc đầu. Bây giờ anh có tâm trạng nuốt không nổi, hơn nữa anh cũng không bao giờ ăn đồ thừa của người khác. Con bé này, một chút phép lịch sự cũng không có, nhất định cũng như cái bọn trong kia, không có giáo dục tốt.
Niệm Kha nghĩ vậy, liền không ngồi đó cùng con bé nữa, đứng dậy đi vào phòng.
Niệm Kha gặp lại con bé kia là vào tối ngày hôm sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-noi-tieng-yeu-em/2458733/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.