Niệm Kha sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trước khi về Mỹ hai tuần liền.
Trước khi đi, anh hôn lên trán Yên Chi một nụ hôn tạm biệt, thì thầm vào tai cô, dặn cô đợi anh về, nhất định sẽ mua quà cho cô.
Anh lưu luyến quay đầu nhìn về phía giường bệnh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vì thời gian hối thúc nên đành rời đi.
Anh chưa bao giờ xa Yên Chi lâu như vậy. Từ ngày cô hôn mê, một ngày anh cũng chưa từng rời khỏi cô.
Dù bên cô có hai y tá chăm sóc đặc biệt, nhưng trong lòng anh vẫn không an tâm.Hôm nào cũng vào bảy giờ tối, anh sẽ gọi điện cho y tá hỏi tình hình Yên Chi.
Hôm nay anh còn chưa kịp gọi, đã nhận được cuộc gọi, giọng nói cô y tá bên kia lộ rõ kích động.
- Vợ anh, cô ấy tỉnh rồi!
Niệm Kha những tưởng mình nghe nhầm, hỏi đi hỏi lại mấy lần "Có thật không? Có thật không?".
Cô y tá bên kia trả lời chắc nịch, còn thề là chính mắt cô nhìn thấy Yên Chi mở mắt.
Niệm Kha vui mừng kích động, ngay lập tức đặt vé máy bay trở về.
Từ lúc lên máy bay, từ lúc từ sân bay đến bệnh viện, Niệm Kha không để phí một giây nào. Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô. Anh nhớ cô, nhớ đến phát điên.
Vừa nhìn thấy cô ngồi trên giường, đang được bác sĩ khám, anh đã không kìm nén được kích động, bước nhanh đến ngồi trước mặt cô, khẽ gọi.
- Yên Chi! Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-noi-tieng-yeu-em/2458720/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.