Yên Chi từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ có Mỹ Nhân là luyên thuyên không ngừng.
Đến khi Vị Thanh bị giọng nói của Mỹ Nhân làm cho thức giấc, cô bạn mới ý thức mà dừng lại.
- Mẹ, mẹ tỉnh rồi!
Sao không gọi là cô nữa? Yên Chi thật muốn hỏi con bé câu này. Nhưng cô lại không có sức để nói nhiều.
Cô đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn con bé, từ từ rút tay mình về không cho con bé ôm nữa. Đơn giản là vì tay cô bị đè đến tê cứng, muốn duỗi ra một chút.
Hành động của cô lại khiến con bé hiểu lầm. Nó kéo tay cô làm nũng.
- Mẹ... Mẹ giận Miu rồi sao?
Yên Chi lười trả lời, chỉ lắc đầu đáp lại. Cô quay sang bên này gỡ tay mình ra khỏi tay Niệm Kha. Động tác dứt khoát của cô làm anh thức giấc.
Niệm Kha vừa thấy Yên Chi tỉnh lại, anh liền bật dậy, nói một câu ngu ngốc y như con gái anh.
- Yên Chi, em tỉnh rồi.
Yên Chi chạm phải ánh mắt anh, lập tức quay mặt đi.
- Mỹ Nhân, cậu giúp mình làm thủ tục xuất viện đi.
- A... ừm...
Mỹ Nhân nhìn Yên Chi rồi lại nhìn Niệm Kha, âm thầm quan sát thái độ của cả hai. Cái không khí này có phần không đúng. Cô có nên lánh mặt trước hay không?
- Cậu đợi mình đi hỏi bác sĩ.
Mỹ Nhân đi rồi, không khí lại càng trở nên ngưng đọng, không ai nói câu nào.
Yên Chi nằm quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-noi-tieng-yeu-em/2458701/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.