Trước khi Trịnh Tiểu Kiệt và Phan Dương rời đi, Phan Dương lại xin lỗi Thẩm Trì một lần nữa.
Tối hôm qua Trịnh Tiểu Kiệt đã nói lại cho Phan Dương biết chuyện của đội trưởng, chẳng trách cậu ta có cảm giác đã gặp Thẩm Trì ở đâu đó, không nhớ là còn một đoạn chuyện cũ này.
Ặc, hóa ra đội trưởng nhà mình rất lãng mạn, đã thế lại còn nhất kiến chung tình.
Thẩm Trì ôm cánh tay Kiều Cảnh Thành, buồn cười nói: “Xin lỗi cái gì, tôi nhìn mặt cậu là biết cậu không thể tìm được vợ trong thời gian ngắn nên không trách cậu.”
Phan Dương bị hai người công khai cắm thêm cho vài nhát dao nữa mới được thả đi.
Kiều Cảnh Thành nhờ khách sạn đưa họ ra bến xe, Thẩm Trì nói: “Hay là anh đưa họ đi đi, một mình em ở nhà không sao đâu.”
Kiều Cảnh Thành lắc đầu. Hắn không thích cái bầu không khí bịn rịn biệt ly, rạng sáng ngày xuất ngũ hôm đó hắn cũng tự đi một mình, đừng nói là bây giờ.
Thẩm Trì vòng tay ôm lấy Kiều Cảnh Thành, đột nhiên nhớ tới đại ca Kiều gia.
Kiều Cảnh Thành vì đại ca mình mà đi bộ đội, đi một lần hết mười năm, bây giờ trở về, hẳn là rất không nỡ, dù sao nơi đó cũng là nơi mà hắn có thể ở gần Kiều Cảnh Nghiệp nhất.
“Kiều Cảnh Thành, vì sao anh lại đột nhiên lựa chọn xuất ngũ? Do An Trọng sao?” Thẩm Trì không tin, “Phân lượng của hắn ta trong lòng anh cũng quá nặng rồi đó, nặng hơn cả đại ca?”
Kiều Cảnh Thành rũ mắt nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ly-hon-khong-co-cua-dau/1285809/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.