Kiều Cảnh Thành xách bữa sáng đứng ở cửa xe bên kia, quay lưng về phía lão Du, nhìn từ góc độ của Du Bác Hải chính là tư thế đang chuẩn bị làm “chuyện xấu”.
Thẩm Trì tỉnh lại, nhìn trái nhìn phải, muốn khóc.
Cảm giác như thế vừa ra khỏi nhà, ngủ một giấc đã tới bệnh viện rồi, Thẩm Trì nhăn nhó hung hăng cọ cọ vào ngực Kiều Cảnh Thành, sau đó ôm cổ hắn như một con gấu koala.
Thẩm Trì nỉ non, “Tôi không đi làm nữa, chúng ta về nhà đi, không phải anh nói là sẽ nuôi tôi sao? Trở về tôi lập tức viết đơn từ chức.”
Kiều Cảnh Thành bất đắc dĩ xoa đầu anh, “Học được cách làm nũng ở đâu vậy? Cậu không sợ người xung quanh nhìn thấy à? Đừng nháo nữa, bữa sáng tôi mua rồi, cọ thêm một lúc nữa là không còn cả thời gian ăn sáng đấy.”
Thẩm Trì hít sâu một hơi, đầu óc ong ong, rõ ràng là di chứng của thiếu ngủ.
Mới vừa nhận mệnh muốn buông tay, ánh mắt dư quang tựa hồ bắt giữ đến cái gì, phản xạ có điều kiện giống nhau thu hồi tay, tiếp theo nhìn về phía Kiều Cảnh Thành phía sau cách đó không xa người nọ, “Lão… Lão sư?”
Du lão vốn dĩ khó có thể nhìn thẳng chuẩn bị xoay người liền đi, nhưng Thẩm Trì như vậy một kêu nháy mắt mọi người đều xấu hổ.
Kiều Cảnh Thành bởi vì là đưa lưng về phía không phát hiện, dừng xe vị người đến người đi trong lúc nhất thời hắn cũng không chú ý, vừa nghe Thẩm Trì gọi người, vội vàng xoay người, cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ly-hon-khong-co-cua-dau/1285797/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.