Công việc của Thẩm Trì chính là bận rộn liên tục, cơm trưa không ăn đúng giờ, cơm tối chẳng ăn đúng bữa, thường xuyên khoảng 8 – 9 giờ Kiều Cảnh Thành mới đón được anh tan làm.
Thẩm Trì rất áy náy và có lỗi với Kiều Cảnh Thành, buổi tối lúc ngồi xe về nhà, an do dự mở miệng, “Hay là buổi sáng tôi tự đi làm, anh ở nhà ngủ thêm một lúc, buổi tối khi nào sắp về tôi gửi tin nhắn cho anh?”
Kiều Cảnh Thành nhíu mày, “Vì sao?”
Thẩm Trì gãi mũi, “Hình như tôi đang chiếm dụng rất nhiều thời gian của anh.”
Nam nhân dừng xe trước đèn đỏ, nhắc nhở một sự thật, “Thẩm Trì, tôi đang theo đuổi cậu.”
Thẩm Trì không còn lời nào để nói, “Cũng có thể chờ tôi tan làm rồi theo đuổi cũng được mà?”
“Lúc nào? Lúc đi ngủ à?” Kiều Cảnh Thành cong khóe môi, “Tôi cảm thấy tối nay chúng ta có thể thử xem.”
Thẩm Trì đỡ trán, mắng: “Đầu óc toàn phế liệu!”
Nam nhân nhún vai, “Mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ngoài cách nghĩ trong đầu ra thì chẳng còn cách nào.”
Thẩm Trì sững sờ, bình thường hắn rất đứng đắn, từ khi nào đã biến thành như thế này?
Từ buổi tối ngày hôm đó sao? Thẩm Trì lắc đầu, có cảm giác là lạ sai sai ở đâu đó.
Ngày hôm sau Thẩm Trì điều hưu, hai người ước hảo trở về Thẩm gia ăn cơm, thuận tiện bồi bồi cha mẹ.
Kiều Cảnh Thành trước một bước tỉnh lại, mới vừa rửa mặt xong, Thẩm Trì bên kia di động liền vang lên, Thẩm Trì nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ly-hon-khong-co-cua-dau/1285795/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.