Trong mắt cha mẹ nuôi, Vân Miên chỉ là một công cụ, vì vậy hai bên không thân thiết, hai từ gia đình đối với Vân Miên cũng rất xa lạ. 
Nhưng không biết tại sao, cô đối với những người thân chưa được nhìn thấy mặt trong thế giới này vẫn có những kỳ vọng không thể giải thích được. 
Không đợi đến ngày hôm sau, sau khi đưa Hứa Ngọc trở về thì Vân Miên lái xe thẳng đến nhà cũ của nhà họ Vân, ngôi nhà cũ chiếm một diện tích lớn, không phải ở trung tâm thành phố mà là ở trong một khu biệt thự đã được xanh hóa rất tốt bên ngoài đường vành đai hai của Hải Thành. 
Từ chỗ đỗ xe đi thang máy lên lầu, dì giúp việc đang dọn dẹp nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc: "Tiểu, tiểu thư?" 
Lần gặp mặt tiểu thư trước là vào dịp Tết nguyên đán, đã gần một năm trôi qua, lại có thể thay đổi lớn như vậy! 
"Ừm." 
Vân Miên đứng ở cửa thang máy, cô luôn cảm thấy ngôi nhà này rất quen thuộc, cho dù cô chưa từng đến đây qua. 
"Tôi.." Cô ngập ngừng một chút mới đem lời muốn nói nói xong "Ba mẹ tôi đâu?" 
"Tiên sinh ra nước ngoài rồii, qua mấy ngày nữa mới trở về." Dì Vương giơ ngón tay chỉ "Phu nhân ở trên lầu." 
Dựa theo trí nhớ đi đến tầng ba, cửa phòng trong cùng trên tầng ba còn chưa có đóng chặt, bên trong truyền đến một giọng nói, là giọng nữ nhưng có chút khàn khàn: "Con nói xem con bé lúc nhỏ ngoan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-lui-vong-ke-thua-gia-san-toi-dot-nhien-noi-tieng/2963359/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.