Lúc đứng lên Lý Hâm mới cảm thấy có chút không đúng: "Nếu chị không biết chăm sóc người khác thì chị mang nhiều thứ như vậy vào balo làm gì?"
Cậu là nói về những món đồ trong balo, Vân Miên nói: "Chị tưởng cha mẹ nào đi đón con mình cũng đều chuẩn bị như vậy cho con mình."
Lý Hâm khinh thường nói: "Cũng không phải học sinh tiểu học."
Vân Miên cười cười: "Vậy sao, vậy là do chị suy nghĩ không thấu đáo."
Khi còn nhỏ cô thấy những đứa trẻ khác đều được cha mẹ chăm sóc theo cách này, sau này không có người đưa đón cô sẽ tự mình chuẩn bị tất cả những thứ này.
Sau lần đứng lên này Lý Hâm chú ý hơn đến Vân Miên, cái người tên Vân Miên này cũng không có bật ô nữa, mà là đi cách mình không gần không xa, cũng không chủ động nói chuyện.
Tuyết rơi xuống đất không lâu liền tan thành nước, làm ướt mũ và áo khoác của chị ta, nhưng dường như chị ta không bận tâm chút nào.
Cậu cau mày nghĩ, sẽ không phải do mình chứ?
Nhưng hiện tại cũng không có máy quay mà.
Còn có lời nói lúc vừa rồi, chị ta thật sự nghĩ đến cảm nhận của mình sao?
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra manh mối nào, cậu cũng không kéo mặt mũi xuống được, dứt khoát cũng im lặng theo, là chị ta tự mình không mở ô, không liên quan gì đến mình.
Sau khi về đến nhà, Lý Hâm không nói lời nào, mang theo cặp sách đi về phòng của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-lui-vong-ke-thua-gia-san-toi-dot-nhien-noi-tieng/2963342/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.