Gần đây Tô Tiểu Mễ bắt đầu hoài nghi Nghiêm Ngôn có phải đã quên mất lời hứa với cậu, nếu không từ ngày tốt nghiệp đến nay đã bốn ngày, Nghiêm Ngôn vẫn chưa đề cập đến chuyện đó, mỗi ngày làm việc đến khuya khoắt mới trở về, sau khi về dáng vẻ mệt như sắp chết. Mặc dù Tô Tiểu Mễ luôn tự nhủ, không cần nôn nóng, không cần nôn nóng, phải nhẫn nhịn chờ đợi, mãi vẫn không nghe chút tăm hơi. Ngày này Nghiêm Ngôn 9h mới trở về, Tô Tiểu Mễ đem thức ăn nguội lạnh hâm lại một lần, rồi mới bưng đến trước mặt Nghiêm Ngôn : “Mấy ngày gần đây trông anh có vẻ rất mệt?”
“Công ty có việc cần xử lý”
“Chuyện gì ? Chỉ có mấy vụ nhỏ sao tốn thời gian đến thế, trước kia em cảm thấy công việc của anh rất nhẹ nhàng, có phải công ty anh sắp phá sản rồi ?”
Nghiêm Ngôn trợn mắt trừng Tô Tiểu Mễ một cái, không nói, cuối đầu tiếp tục ăn cơm. Trong đầu Tô Tiểu Mễ thầm nghĩ, thôi rồi không phải nói bậy nói bạ lại trúng, Nghiêm Ngôn sắp phá sản, không còn tiền sẽ không mướn nổi căn phòng này, nhất định cũng không trả nổi chi phí hôn lễ, nên mới chậm chạp không lấy cậu về nhà. Nghiêm Ngôn hẳn sẽ nói, căn nhà này sau này còn phải trông cậy vào em ( T/g: Cậu tự nuôi được mình là tốt rồi… ) Hiện tại chính là thời điểm cậu tuân thủ trách nhiệm của một người làm vợ, lúc Nghiêm Ngôn khó khăn nhất ở bên cạnh ủng hộ động viên hắn, Tô Tiểu Mễ ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-lam-ong-xa-cua-em/1331038/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.