Nói thật cả đêm hôm đó Tô Tiểu Mễ trằn trọc khó ngủ, không phải cậu không muốn ngủ mà là cậu lăn qua lộn lại cách mấy cũng ngủ không được. Sáng ngày thứ hai thì dậy thật sớm, tinh thần cũng rất phấn chấn, nhanh chóng đi tẩy rửa, chuẩn bị thức ăn, thậm chí còn chạy đến thúc giục Nghiêm Ngôn nằm ngủ trên giường: “Ngôn~ nhanh dậy a, chúng ta phải đi”
Thấy Nghiêm Ngôn không có phản ứng, Tô Tiểu Mễ chạy vòng ra phía trước kéo bàn tay buông lỏng xuống của Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ anh sao lười quá nha, một chút hăng hái cũng không có” ( T/g: Cậu dường như không có tư cách nói người khác nha… )
Âm thanh lãi nhãi không dứt, Nghiêm Ngôn mệt mỏi nâng lên mí mắt: “Bệnh thần kinh, mới 5h sáng mà la réo không ngừng” Dứt câu lại nằm trở về trên giường, Tô Tiểu Mễ ở bên cạnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng oang oang: “Đã 5h 30, chúng ta phải nắm chặc từng phút từng giây, thời gian là vàng bạc đấy, chúng ta không thể vùi lấp nó vào giấc ngủ được, lúc em học trung học đệ nhất cấp, thầy giáo đã từng nói với em, cái chăn ấm áp là phần mộ chôn vùi tuổi thanh xuân, Ngôn ~ anh mau dậy đi, anh không nên ngủ trong phần mộ của mình nha”
“Tránh ra.” Nghiêm Ngôn hoàn toàn không nghe lọt.
“Ngônnn ~~~”
Tô Tiểu Mễ tiếp tục làm nũng, nào ngờ Nghiêm Ngôn bất thình lình mở mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu như muốn giết người. Tô Tiểu Mễ cả người run lên, im lặng lui ra khỏi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-lam-ong-xa-cua-em/1331028/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.