P.S: Mấy lời trong ngoặc (…) đều là của tác giả, ko phải TMN tám đâu nhé ^0^
Mặc dù Tô Tiểu Mễ nghe được lời ngọt ngào không giống cậu mong muốn, kém đến tám chín phần mười, nhưng cậu không muốn so đo nhiều hơn bắt đầu khôi phục cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi, sáng sớm cùng Nghiêm Ngôn rời giường, ăn cơm, đi làm, buổi trưa cùng ăn cơm, tan việc, tiếp tục ăn cơm, xem ti vi, ngủ.
Bất quá cũng vì sự kiện đêm đó Nghiêm Ngôn đã hơn một tuần không chạm qua Tô Tiểu Mễ, lúc này đến phiên Tô Tiểu Mễ nóng nảy, rõ ràng vết thương đã lành hẳn mà sao hắn vẫn không chịu đụng cậu?
Trời bỗng nhiên đỗ mưa, công trường ngừng thi công Tô Tiểu Mễ nhàn rỗi không có việc gì làm, đã lâu rồi không rãnh rỗi nhưng vậy đúng là không quen. ( Chỉ mới hai tuần lễ thôi )
“Hay đọc sách đi” Tô Tiểu Mễ cỗ vũ tinh thần chạy đến trong thư phòng đọc sách, mới bắt đầu cảm thấy choáng váng buồn ngủ, một lát sau ném bay quyển sách: “Đùa hoài, đọc sách làm gì, Nghiêm Ngôn không ở đây mình đọc cho ai nhìn” Một mình Tô Tiểu Mễ quan quẩn trong thư phòng vô tình nhìn thấy tấm hình lần trước chụp cùng Nghiêm Ngôn, đỏ mặt bắt đầu nghĩ những chuyện kỳ quái, hơn nữa cảnh tượng lúc đầu cả hai gặp nhau quá không có ý thơ, nếu như, nếu như vậy:
( Cảnh báo! Trở xuống đều do Tô Tiểu Mễ tự mình nghĩ )
Trường học, đi học, trong sân trường mọi người bận rộn làm việc của mình, chạy trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-lam-ong-xa-cua-em/1331015/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.