Sáng hôm sau, Tô Tiểu Mễ dậy thực sớm tinh nghịch nằm úp sấp trên người Nghiêm Ngôn, áp đến người nọ tỉnh ngủ. Thời điểm Nghiêm Ngôn mở mắt nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt phóng đại cười toe toét của Tô Tiểu Mễ : “Ngôn, giáng sinh vui vẻ.” Đỏ mặt cúi xuống ở khóe môi Nghiêm Ngôn nhẹ hôn chụt một cái, thật nhanh rời đi: “Em nấu cơm cho anh”
Nghiêm Ngôn từ trên giường ngồi dậy: “Không biết còn xấu hổ cái gì.”
Mới ra khỏi cửa phát hiện phòng khách treo đầy ruy băng đủ màu, còn có bài nhạc《Jingle Bells 》 , trong phòng bếp Tô Tiểu Mễ vừa bận rộn vừa ngâm nga.Nghiêm Ngôn chậm rãi đi tới phía sau Tô Tiểu Mễ : “Vui thế à?”
“Anh không vui sao? Không có ai buồn vào ngày lễ giáng sinh cả” Tô Tiểu Mễ biểu tình đương nhiên
“Logic quỷ quái gì thế?”
Tô Tiểu Mễ xoay người đăm chiêu nhìn Nghiêm Ngôn khuôn mặt không chút thay đổi mặt, nghiêng đầu nói: “Cười một cái đi”
“Em cảm thấy anh ngốc lắm hả?”
“Cười một cái đi.”
“Đã không làm anh vui còn bắt cười, làm sao mà cười”
“Anh nói gì vậy, chẳng lẽ em ở bên cạnh giúp đỡ anh còn không khiến anh vui sao?” Mới nói xong chữ cuối cùng liền đưa tay vòng qua cổ Nghiêm Ngôn.
Chuông cửa không biết điều lại vang lên, Tô Tiểu Mễ hăng hái bần bậc chạy đi mở cửa, người đến là Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh trên trán bọn họ đẫm mồ hôi, phía sau đeo theo một cây tùng cỡ nhỏ, hộp quà giống như trước đó Tô Tiểu Mễ mua cộng thêm nhiều túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-lam-ong-xa-cua-em/1330994/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.