Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya.
Cao quản sự cầm theo đền lồng bước vào Lãnh Phong viện. Về đêm, cả tòa vương phủ liền yên tĩnh không tiếng động, bọn nha hoàn trầm mặc mà hầu đứng ở một bên, chỉ có ca cơ nói liên miên nhẹ xướng.
"Bích nguyệt hàng đêm mãn, quỳnh thụ triều triều tân......"
Tiết Phóng Ly dựa vào trên giường nệm, hắn phát quan của hắn đã tháo xuống, tóc tuỳ ý thả xuống, làn da tái nhợt, đỏ thắm môi sắc, hiện ra vài phần cảm giác quỷ diễm.
"Vương gia......" Cao quản sự nhấc màn mỏng lên, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Hạ lễ đã đưa tới."
Tiết Phóng Ly lười biếng hỏi: "Y thích chứ?"
Cao quản sự đúng sự thật trả lời: "Nô tài thấy Tam công tử trên mặt tựa hồ chỉ có kinh ngạc, không thấy vui sướng. Người còn sai nô tài đem mấy rương đồ vật này nâng trở về."
Tiết Phóng Ly cười một tiếng, không để bụng: "Ngày mai lại xem."
Giọng nói vừa dứt, hắn động động ngón tay, hướng về phía lồng ngực Cao quản sự vứt ra mấy cái lá vàng: "Thưởng cho ngươi."
Cao quản sự vội vàng cầm lấy một miếng, dùng hàm răng cắn một chút, lão nhìn dấu răng hiện trên ánh vàng rực rỡ, cười đến không khép miệng được: "Tạ vương gia!"
Tiết Phóng Ly không phản ứng lại lão.
Cao quản sự cầm chắc lá vàng, cũng suy nghĩ xong nên tiêu như thế nào —— lão đã lâu không tới Hồng Tụ các uống rượu, lần này đến phải gọi thêm vài người đẹp tới bồi.
Tưởng tượng đến tốt đẹp, Cao quản sự bất chợt lại nghĩ tới cái gì, vội áp nhộn nhạo trong lòng xuống, nói: "Đúng rồi, Vương gia, còn có một chuyện nô tài đã quên nói."
"Hửm?"
"Nô tài lúc chạy tới, vừa lúc nghe thấy Tam công tử nói......" Cao quản sự sắc mặt cổ quái: "Tam công tử nói Vương gia là người tốt."
"......"
Tiết Phóng Ly động tác cứng lại, ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, hắn bật cười.
"Người tốt."
Đây là lần đầu Tiết Phóng Ly nghe người ta nhận xét hắn như vậy. Đa số là bạo ngược vô thường, tàn nhẫn lang lệ còn hình dung như này với hắn mà nói thật sự là mới lạ.
Càng nghĩ càng cảm thấy có ý tứ, Tiết Phóng Ly mỉm cười hỏi ca cơ đang đàn hát: "Hồng Ngọc, còn ngươi thấy sao, bổn vương có thật là người tốt không?"
Ca cơ bị hắn nhắc tới run run, đàn sai một nốt, nàng căng da đầu nói: "Vương gia, Vương gia tự nhiên là người tốt."
"Ngươi nói dối." Tiết Phóng Ly thương hại nói: "Sao mà sợ hãi đến vây? Quên mất bổn vương chán ghét các ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo?"
Ca cơ sắc mặt ngày càng trắng, không dám trả lời lại, nàng cuống quýt quỳ xuống, cánh tay đặt một bên run rẩy dữ dội.
Tiết Phóng Ly chậm rãi thu lại nụ cười, không cảm xúc nói: "Nếu ngươi thích quỳ, vậy liền quỳ đi."
Ca cơ ngưng đàn hát, vũ cơ lại không dám ngừng khiêu vũ. Làn váy tầng tầng lớp lớp, Cao quản sự vội vàng đưa mắt ra hiệu với một người đàn tỳ bà trong đó, cứng đờ mà ngồi xuống, không bao lâu, tiếng đàn hát lần thứ hai vang lên.
Tiết Phóng Ly uống mấy ngụm rượu, thần sắc mệt mỏi mà rũ tay xuống, chén rượu "Phanh" một tiếng nện ở trên mặt đất, rượu văng đầy đất, thấm ướt vạt áo phẳng phiu, hắn lại không thèm để ý.
Cao quản sự thấy thế, đi tới một bên đốt hương liệu đã chuẩn bị sẵn.
Đây là hương liệu Tây Vực, có tác dụng an thần, hỗ trợ ngủ ngon.
Âm thanh nhạt dần, khói nhẹ lượn lờ, tùng hương nặng nề, xông rất nồng. Chỉ trong chốc lát, Cao quản sự liền mơ màng sắp ngủ, lão miễn cưỡng cấu mình một cái, nhìn người đang nằm trên giường nệm, Tiết Phóng Ly nhắm lại mắt, nhưng ngón tay lại đung đưa theo nhịp.
—— hương liệu đốt đến thơm nồng, với Tiết Phóng Ly lại chẳng tác dụng được bao nhiêu, hắn buổi tối thật ra toàn là bị hun cho hôn mê, đến sáng lại càng mệt mỏi, không bằng không ngủ.
Cao quản sự không tiếng động thở dài.
Vương gia bọn họ, thường thường đau đầu cũng thôi đi, như thế nào đến ngủ cũng không yên.
Rõ ràng là hậu duệ quý tộc, lại ngày ngày chịu khổ, so với lão còn không sung sướng bằng.
Cao quản sự một lần nữa cảm khái, lại lần nữa cúi đầu, ở một bên ngáp ngắn ngáp dài, cũng không biết Tiết Phóng Ly trên giường đang mở mắt, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm lão.
Con người sống một đời đều có sở cầu. Quản sự này của hắn, người khác tránh Ly vương phủ không kịp, lão lại một đầu nhảy vào hố lửa, tất cả cũng bởi vì tính háo sắc.
Còn vị Tam công tử kia thì sao?
Tiết Phóng Ly thất thần mà nghe hát.
Lại là một đêm vô mộng.
Hôm sau.
Xa phu đã chờ bên ngoài phủ từ sớm, lúc Giang Quyện được đỡ lên xe, Tiết Phóng Ly đã an vị, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nam nhân hình như mới tắm qua, đuôi tóc còn hơi ướt. Nghe thấy động tĩnh, hắn nhấc mí mắt lên, thần sắc nhàn nhã mà mệt mỏi: "Đêm qua ngươi ngủ ngon không?"
Giang Quyện không bị lạ giường, y gần như ngả đầu là ngủ, nhưng buổi tối vẫn bị giường cộm tỉnh hai lần, tuy nhiên cái này có thể khắc phục, Giang Quyện trả lời: "Ngủ ngon."
Tiết Phóng Ly gật đầu, lại nhìn y vài lần.
Người không thể sai một điều tới hai lần, Giang Quyện hôm nay chọn riêng một thân màu sắc tươi sáng.Quần áo sáng màu làm nhan sắc cũng thêm phần rực rỡ, nhưng màu môi y lại khá nhạt, khí chất cũng quá sạch sẽ, một thân băng cơ ngọc cốt, tuy là phô trương những vẫn tràn đầy tiên khí.
Trừ cái này ra, Giang Quyện trên người rất giản dị, không có thêm bội sức gì.
Tiết Phóng Ly nhướn nhẹ đuôi lông mày: "Mấy món hạ lễ đó, ngươi không thích?"
Giang Quyện không biết hắn như tại sao đột nhiên hỏi đến, nhưng vẫn lắc lắc đầu: "Không phải, ta thích."
Y nói rất thản nhiên, ánh mắt lại chân thành, không có chút ham muốn nào, Tiết Phóng Ly hỏi y: "Thích? Vậy tại sao ngươi không cần"
Giang Quyện thành thật mà trả lời: "Quá quý giá, hơn nữa......"
Cầm đại một món cũng là hi thế trân phẩm, y không xứng, sợ làm vỡ nữa. Nếu không phải không phù hợp lễ nghi xã giao, Giang Quyện còn muốn trả đồ lại, y chỉ một lòng muốn làm cá mặn, ăn no chờ chết là đủ rồi, không cần nhiều thứ hào nhoáng như vậy.
Tiết Phóng Ly không nghe y nói xong đã nâng lên một bàn tay, mệt mỏi mà xoa bóp cái trán, Giang Quyện nhìn ra hắn không khoẻ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Ừm."
Chắc là bệnh tình nghiêm trọng hơn.
Giang Quyện muốn nói lại thôi —— y muốn nhắc nhở Tiết Phóng Ly, nhưng nguyên văn viết rất rõ ràng, bệnh của Tiết Phóng Ly đến ngự y cũng bó tay chịu chết, kể cả bây giờ y nhắc nhở, cũng không làm được gì.
Nghĩ đến đây, Giang Quyện dứt khoát không quấy rầy hắn, chỉ nhấc lên rèm kiệu, tò mò mà nhìn mọi thứ xung quanh.
Trên đường người đến người đi, một cái lại một cái đèn hoa được treo lên cao cao, âm thanh rao hàng rong không ngớt, khắp nơi vô cùng náo nhiệt.
Giang Quyện nhìn đến hứng khởi, y hỏi Tiết Phóng Ly: "Lát nữa có thể xuống đường đi dạo không?"
Bởi vì bệnh của mình, Giang Quyện không phải nằm viện thì cũng loanh quanh trong nhà, mặc dù y rất ưa thích náo nhiệt, nhưng mà trái tim nhỏ bé của y đều có thể nổi dậy bãi công chống deadline bất cứ lúc nào, cho nên cơ bản y không thể chạy chơi lung tung được.
Tiết Phóng Ly: "Ngươi muốn đi dạo?"
Giang Quyện: "Ưm."
Y nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, Tiết Phóng Ly nhìn vài lần, bỗng nhiên nói: "Ngươi không thích mấy món đồ kia."
Giang Quyện mờ mịt hỏi: "Hả? Không thích cái gì?"
Tiết Phóng Ly lại không có ý giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Muốn đi thì đi đi."
Giang Quyện thỏa mãn, đang muốn thả rèm kiệu xuống, lại đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy một tấm da máu chảy đầm đìa, tay ngay lập tức cứng đờ.
Y hoảng sợ, Tiết Phóng Ly nâng mắt lên: "Làm sao vậy?"
Giang Quyện lo lắng nhưng lại sợ hãi không dám xem, ánh mắt bối rối: "...... Da sói."
Cách đó không xa, thợ săn cầm trong tay đao săn thú, đang nhanh nhẹn mà cắt một tấm da sói. Hắn thỉnh thoảng lại cầm miếng da lên biểu diễn vài cái, vũng máu bên cạnh huyết nhục mơ hồ.
Bên chân thợ săn, còn có một cái lồng sắt, bên trong có một con sói con đang cuộn mình, cả người nhiễm máu, hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, run bần bật.
"Sợ hãi?" Tiết Phóng Ly lười biếng hỏi y.
"Không phải," Giang Quyện lắc đầu, y chớp mắt nói: "Chúng nó thật đáng thương."
"Đáng thương......" Tiết Phóng Ly cười một tiếng, không biết nhớ tới cái gì, thần sắc hơi trào phúng: "Không đành lòng?"
Giang Quyện gật đầu. Rối rắm một lát, Giang Quyện nói: "Ta muốn ——" "Con lớn đã chết rồi" tựa hồ biết hắn muốn nói gì, Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: "Con sói nhỏ kia móng vuốt và hàm răng đều bị bẻ gãy kể cả được cứu nó cũng sống không được bao lâu."
Giang Quyện sửng sốt, hoàn toàn không chú ý tới, y khiếp sợ không thôi mà nói: "Sao lại thành ra như vậy chứ."
Tiết Phóng Ly hỏi y: "Còn muốn cứu sao?"
Đương nhiên muốn cứu, Giang Quyện vẫn gật đầu, chẳng qua sói con bị thương tới như vậy, cũng không thể mua xong rồi thả nó về lại rừng luôn được, Giang Quyện do dự mà nhìn phía Tiết Phóng Ly.
—— nuôi thú cưng đòi hỏi phải được bạn cùng phòng đồng ý, Tiết Phóng Ly miễn cưỡng cũng coi như bạn cùng phòng của y đi.
"Có thể không?"
Giang Quyện trưng cầu ý kiến của hắn, Tiết Phóng Ly rất có hứng thú hỏi: "Tại sao lại muốn cứu nó? Nanh cùng vuốt sói của nó đều bị chặt đứt, ngươi nuôi nó thì có lợi ích gì?"
"Nó bị tra tấn đến quá đáng thương." Giang Quyện không chắc chắn mà nói: "Hơn nữa cũng vẫn còn chút tác dụng mà? Chữa thương xong, đem nó đi giữ cửa là được, nói không chừng còn có thể hù doạ một số người."
Tiết Phóng Ly nhìn y không nói gì. Không biết tại sao Tiết Phóng Ly lại nhớ tới lời Cao quản sự.
—— "Nô tài lúc chạy tới, vừa lúc nghe thấy Tam công tử nói...... Tam công tử nói Vương gia là người tốt."
Người tốt đó.
"Nếu ngươi đã hỏi ý bổn vương" Tiết Phóng Ly nhịn cười lắc đầu: "Không được."
Giang Quyện: "Vậy được rồi."
Ngữ khí của y có hơi chùng xuống, nhưng mà cũng không có trách cứ cái gì, chỉ là quay đầu an tĩnh mà nhìn về phía sói con, lông mi buông xuống, nỗ lực suy tư.
Thật ngoan, quá ngoan.
Tiết Phóng Ly ung dung nhìn y, ngón tay chạm tới viên Tử đàn của Phật châu trên cổ tay, như có như không mà vuốt ve, thẳng tới lúc Giang Quyện lần nữa cất tiếng.
"Lan Đình."
Y gọi nha hoàn tới, Lan Đình nghi hoặc mà dùng ánh mắt dò hỏi, Giang Quyện hướng nàng nói: "Giúp ta đem kia mua lại hai con sói kia, lại đưa thêm cho thợ săn chút ngân lượng. Con bị lột da kia...... Nhờ thợ săn đem chôn, nhỏ dưỡng thương tốt thì đem thả lại đi."
Giang Quyện đã tận lực.
Mặc kệ thế nào, trước tiên cứ giữ mạng cho nó đã.
Lan Đình gật đầu, lập tức đi làm, nhưng mà chỉ là nói chuyện xuông, thợ săn đã lột xong tấm da sói, lại mở ra lồng sắt, xách ra sói con bên trong, chuẩn bị xuống tay với nó.
Sói con bị ấn trên thớt, đao săn thú dơ lên cao chuẩn bị hạ xuống, sói con cả người là máu đột nhiên giãy dụa kịch liệt, thợ săn chỉ hơi bất cẩn một chút, thế cũng đủ để nó chạy thoát.
Đám người đang xem lập tức làm lui lại, nhanh chóng né xa ba thước, thợ săn cầm theo đao đuổi theo mắng: "Súc sinh này ngươi muốn chạy đi đâu!?"
Sói con khập khiễng mà chạy vội, đột nhiên, nó đối mắt với ánh mắt Giang Quyện, sau đó không chút do dự đuổi tới, ra sức nhảy lên một cái!
"Bảo hộ Vương gia! Bảo hộ Vương gia!"
Cao quản sự hơi ngây người, vội vàng kêu cứu, thị vệ nhanh chóng rút kiếm, hung hăng mà đem nó ném trên mặt đất, cùng lúc đó, Giang Quyện cảm thấy có cái gì bắn tung tóe trên mặt mình, một mảnh ấm áp.
Y không rảnh lo lau chùi, vội vàng nhìn lại, kiếm của thị vệ cắm bên cạnh sói con, nó thống khổ mà cuộn tròn thành một cục, nước mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn Giang Quyện, "ô ô" kêu to.
"Súc sinh" Cao quản sự đi tới, nhấc chân đạp sói con vài cái: "Thật đúng là không có mắt."
Thợ săn cầm theo đao cũng đã đuổi tới, hắn vừa nhìn thấy Cao quản sự, liền nhận ra đây là xe ngựa của Ly Vương phủ, sợ tới mức đao trong tay cũng cầm không vững"Loảng xoảng" một tiếng.
Thợ săn lập tức quỳ xuống, hướng phía xe ngựa dập đầu: "Vương gia thứ tội! Vương gia thứ tội! Thảo dân không quản tốt súc sinh này, để nó đụng phải ngài, thảo dân sẽ đem băm nó ra để bồi tội!"
Nói xong, thợ săn run run rẩy rẩy mà nhặt đao lên, Tiết Phóng Ly không nói chuyện, càng không có ngăn lại, chỉ là hờ hững mà nhìn.
Sau khi giết súc sinh này xong Ly vương có tha tội cho mình không thì thợ săn không đoán được nhưng hắn biết nếu không giết súc sinh này bản thân mình chắc chắn sẽ không thoát được, vì thế cắn chặt răng, dùng sức chém —— "Không cần!" Giang Quyện vội vàng cản lại, thợ săn sửng sốt, theo bản năng thu tay, Giang Quyện hướng Tiết Phóng Ly nói: "Nó vừa rồi không muốn thương tổn người, răng và móng vuốt nó đều đã bị chặt đứt......"
Giang Quyện nhớ tới ánh mắt ngập nước của sói nhỏ, liền cảm thấy vô cùng khó chịu, y căng da đầu hỏi Tiết Phóng Ly: "Có thể hay không tha nó?"
Tiết Phóng Ly không đáp lời.
Có ý tứ, thực sự có ý tứ.
Nhị công tử Giang Niệm được Giang thượng thư nâng trong lòng bàn tay còn biết chút âm mưu tính kế, ngược lại nhi tử không được sủng là Giang Quyện lại có được một thân tâm địa Bồ Tát.
Cao quản sự mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trầm mặc ở một bên không tiếng động, trong lại đang không ngừng khinh bỉ
Đây là đang làm cái gì?
Tam công tử thật sự coi Vương gai bọn là nhà hảo tâm à?
Lần cuối có người dám can đảm cầu tình kết cục chính là liên lụy cả nhà đó.
Thật là không biết trời cao đất dày.
"...... Vương gia."
Bản thân Giang Quyện cũng không phát hiện thanh âm của mình có bao nhiêu mềm mại.
Tiết Phóng Ly cuối cùng cũng nâng mắt.
Trên mặt Giang Quyện còn đọng vài giọt màu, đỏ thắm như hoa mai trên tuyết, nhan sắc như xuân sớm. Giang Quyện khí chất phiêu phiêu, cố tình thêm chút màu sắc khiến y như bị nhúng chàm kéo vào hồng trần.
Mà ánh mắt của y trong sáng mang theo ý cầu mong, không phải cái loại vô dục vô cầu cao cao tại thượng.
"Được thôi."
Không biết qua bao lâu, Tiết Phóng Ly khoan thai mà mở miệng, cười đến khó rời mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.