Chương trước
Chương sau
___Phân Cách Tuyến___

( Thời gian song song với Lôi Chấn Tử và Gia Khải ở Miếu hoang)

Nói chuyện cả buổi với Y Trân, Khương Tử Nha quên mất bản thân còn phải đi tìm Triệu Di, nhắc đến lại thấy lo lắng sốt ruột. Hắn vẫn đang ôm Y Trân trong lòng, nhẹ nhàng đẩy vai nhỏ của cô ra

" Trân nhi, con còn gì muốn hỏi ta về...ờm...Nghĩa mẫu của con không? "

" Um...nhất thời bây giờ con vẫn chưa nghĩ ra gì hết, khi nào nghĩ ra lại hỏi người vậy. Nghĩa phụ à người đang có chuyện cần làm sao " - Y Trân nghiêng đầu hỏi

Khương Tử Nha ngạc nhiên, không ngờ nha đầu này lại tinh ý đến vậy, thật không giấu được tâm tư trước mặt cô gái nhỏ này rồi " Trân nhi, ta phải lên Tiên Giới làm chút chuyện, xong liền quay lại " - Vì không muốn Y Trân lo lắng, hắn đành diện cớ khác để cô an tâm

" Người đi rồi ở đây một mình thật sự rất chán đó "

Khương Tử Nha mỉm cười hiền hòa, xoa đầu Y Trân " Trân nhi, đừng phá nữa, chỉ cần con ngoan ngoãn ở yên trong phủ, xong chuyện về con muốn đi đâu ta cũng dẫn con đi "

" Ờ...um...hội chợ? " - Y Trân nhìn Khương Tử Nha mong chờ

Hắn cưng chiều, không chần chừ gật đầu " Được "

Cô nhảy cẫng lên vui sướng, cũng đã bước vào tháng sáu quý hạ, tiết trời này mà đi dạo ở hội chợ đêm Đại Tống thật không còn gì để tả

" Quyết định vậy đi, khi đó con sẽ cùng Na Tra và Triệu Di tỷ tỷ chơi thỏa thích luôn. Nghĩa phụ người đi cẩn thận, Y Trân ở phủ đợi người "

Triệu Di, nghĩ đến lại thấy bất an. Huyết túi khi nãy rung lên kích động, thật khiến người ta lo chết được. Hắn vỗ vai Y Trân rồi xoay người bay mất vào không trung

" Ay...Nghĩa phụ đi rồi...chậc phải đi tìm A Mãn A Mễ chơi cùng mới được "

A Mãn và A Mễ là hai tiểu hầu được Khương Tử Nha dùng đậu biến thành. Hắn vốn không thường hay lui tới Khương phủ, nên cũng chỉ cần hai a đầu lau dọn thờ phụng. Hai tiểu hầu này bản tính lanh lợi rất được việc, ở lâu trên dương gian cũng đã có gì đó của người trần, là xúc cảm phàm phu. Thời gian qua cũng nhờ có hai người họ mà khuê phòng của Khương Tử Nha mới giữ được nguyên vẹn đến ngày hôm nay, khiến cho hắn mỗi khi quay về lại cảm thấy được an ủi trong tâm

Nghĩ vậy, Y Trân lập tức chạy vào đại sảnh tìm A Mãn và A Mễ. Vừa chạy đến thì thấy A Mãn đang định đi đâu đó, cô liền kêu lớn

" A Mãn! "

Một a đầu tóc tai búi gọn, điểm xuyến thiên trúc quỳ màu hồng thắm nghe tiếng theo phản xạ quay đầu " Hửm, là ai gọi ta "

" Ể...tiểu thư! Gọi muội sao "

" A Mãn muội định đi ra ngoài sao, ta còn tính kêu muội với A Mễ cùng chơi với ta. Nghĩa phụ đi Tiên giới rồi, Na Tra cũng phải về Miếu của huynh ấy ta ở đây chán không tả nổi luôn đó "

" Tiểu thư à nếu tỷ muốn chơi thì cứ tìm Triệu Di cô nương là được, A Mễ hắn ở sau bếp. Vốn là bọn muội sẽ nấu mật đường tử khương kê cho lão gia, A Mễ đi chợ từ sáng sớm nhưng lại quên mất mua can khương...chậc, bây giờ muội phải đi mua cho kịp nấu, tỷ tìm Triệu Di cô nương mà chơi. Muội đi trước đây " - A Mãn nói xong liền quay đầu hấp tấp chạy đi, bỏ lại Y Trân gương mặt bối rối

Cô nhớ ra rồi, chẳng phải là mìn vẫn chưa đào được can khương ở vườn tiên kia sao. Đã hứa với tỷ tỷ sẽ nhanh chóng đem về vậy mà lại quên bẵng đi

" Không xong rồi, mình phải lên Tiên giới một chuyến "

Nhưng chính miệng đã hứa với Khương Tử Nha sẽ ngoan ngoãn ở lại trong phủ, giờ ra ngoài chẳng khác nào thất hứa

Coi điệu bộ của hắn khi nãy, gấp gáp như vậy chắc sẽ không sớm đó đã về. Trong đầu Y Trân lóe lên một suy nghĩ táo bạo rồi quay đầu đi vào hiên bếp

" A Mễ! " - một tiếng gọi lớn vang vọng khắp Khương phủ

Một thiếu niên gương mặt lấm lét tro than đang lụi cụi cầm từng khúc củi cho vào lò đất, nghe tiếng gọi giật tít liền bật ngửa ngồi bệt xuống nền đất suýt chút là cắm đầu vào đốm lửa kia

" Ách...hơ...cái tên chết tiệt nào vừa gọi ta...hả! " - A Mễ thở phào sau đó liền tức giận quát tháo

" Có biết ở cái phủ này ngoài lão gia ra ta là người khôi ngô tuấn tú anh dũng cường tráng nhất không hả. Ái cái bọn người mới thật không biết phép tắc, lần này nhất định ta sẽ kêu lão gia đuổi cổ các người "

Dám làm ta ngã, thân thể ngọc ngà này mà bị trầy xước, A Mãn sẽ bỏ ta đi theo tên đậu khác mất

A Mễ ngỡ rằng người gọi hắn vang động như vậy là tên đậu đỏ đậu đen gì đó mà Khương Tử Nha vừa hóa thành người để giúp đỡ hai người bọn họ lau chùi Khương phủ nên mới lên giọng ma cũ ăn hiếp ma mới

Nghe tiếng bước chân đi vào, A Mễ càng nói lớn hơn như thể đang ra lệnh " Còn không mau đỡ ta ngồi dậy, ê hết mông của ta rồi "

Y Trân vừa bước vào đã nghe A Mễ lầu bầu, gương mặt không khỏi đắc chí cũng hợp tác đi lại từ đằng sau đỡ tay hắn đứng dậy

Nhận thấy được tên đậu mới này nghe lời mình như vậy, A Mễ cười túm tím, xem ra hắn sắp được uy quyền. Gằn giọng một cái kênh kiệu đưa cái quạt gỗ cho Y Trân bắt cô thay mình quạt lửa

" Cầm lấy, canh lửa hầm gà cho lão gia, kế bên thố gà này còn có nồi canh thịt dê mà Võ công tử đặc biệt căn dặn nấu cho tiểu thư và Triệu Di cô nương tẩm bổ. Hí...ta có lén nấu dư ra hai phần cho ta và A Mãn đáng yêu của ta. Ngươi không được nói ra đó, cũng không được táy máy luôn "

" Ngươi ở đây quạt đến khi nào chúng chín mềm, rồi đợi A Mãn đem can khương về sẽ cho vào sau "

" Ngươi nhớ đó không được đụng vào phần canh của bọn ta "

" Còn nữa, nhớ phải lau chùi từng ngóc ngách trong Khương phủ thật sạch sẽ, nếu để ta phát hiện sẽ nói lại với lão gia không thưởng tiên thủy cho ngươi, để ngươi biến thành hạt đậu khô "

Y Trân nhếch miệng đứng xem tên A Mễ này dương oai diễu võ, cô cũng được một dịp thỏa chí. Y Trân đáp lại nhưng cố bẻ giọng nói lớ lớ cho hắn không nhận ra, nếu đã như vầy chi bằng trêu đùa hắn một phen hú vía

" Còn huynh...huynh sẽ làm gì " - Y Trân đưa tay bịt mũi khiến giọng nói nghẹn lại, A Mễ vì vậy cũng chẳng thể nhận ra

" Ha...đương nhiên là đánh một giấc thật say sưa rồi. Đợi khi A Mãn về ta sẽ nói là do một tay ta làm, hế...muội ấy sẽ hết lời khen ta " - tiểu tử ngốc vô tình dính bẫy. Y Trân đứng nghe hết tâm tư lười biếng của hắn, gật gù

" À...ngươi là đậu gì, nói cho ngươi biết bọn ta là đậu tương, đứng đầu trong các loại đậu đó nha...há " - A Mễ đứng khoanh tay, từ đầu đến cuối vẫn đang tự mãn ỷ y mà không quay đầu xem người sau lưng hắn là ai

" Ta nhớ không lầm, đậu tây mới là loại đứng đầu trong cái loại đậu, đậu tương các huynh chỉ đứng hàng tứ thôi mà " - Y Trân được đà trêu chọc, A Mễ bị nắm thóp cũng thẹn quá hóa giận, nhưng nhất quyết cũng không quay đầu lại

" Ha...mạnh miệng lắm, nói đi...ngươi thuộc họ đậu gì...đậu xanh, đậu đỏ, đậu lăng hay là đậu ngự...ha đừng nói với ta nhà ngươi mà cũng là đậu tây nha...cười chết đậu ta mất "

" Ta không phải là đậu " - Y Trân bước lên một bước, càng lúc càng tiến lại gần hơn A Mễ

" Chứ ngươi là cái gì " - A Mễ lúc này vẫn tự cao tự đại, nhưng lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, người phía sau này không có mùi hương đặc trưng của loài họ đậu nào hết. A Mễ khịt khịt mũi, thoáng qua đầu mũi là một mùi hương hoa sen tinh khiết dịu nhẹ khiến hắn nhíu mày

Y Trân buông tay xuống, trở về với chất giọng của mình, nói thật chậm thật rõ từng chữ " Ta là Hàn...Hàn Y Trân "

" Xời...hóa ra cũng chỉ là Hàn...hả " - giây trước vừa đắc ý, giây sau liền tái mặt trợn tròn mắt

" Hơ...là...là tiểu thư hả " - A Mễ sợ đến run rẩy, câu chữ cũng chẳng thể nói rõ ràng

Y Trân nhìn hắn mỉm cười nhưng dường như chỉ có đôi môi là cong lên, đường nét còn lại vẫn giữ nguyên, cười có lệ rồi lập tức vụt tắt

" A Mễ, đệ vừa muốn ta làm gì, ta thật sự là nghe chưa có rõ? " - Y Trân đưa tay vỗ vỗ lên cái má núng nính của A Mễ rồi kéo một đường sang vành tai xách lên

" Hơ...tiểu thư a...đệ nào nào dám chứ...mau bỏ ra, bỏ ra đi tiểu thư, đệ biết tiểu thư là người có bản tính hiền hậu lương thiện nhất sẽ không đành lòng ra tay với kẻ yếu thế như đệ...bỏ đệ ra đi mà ha " - A Mễ nhướng người đau thấu trời đất

Y Trân đảo mắt, thích thú nhìn A Mễ van xin nịnh hót " Bỏ sao? Ta lại không thích bỏ đó "

" Tiểu thư a, đệ chỉ là nhất thời không nhìn rõ thái sơn thôi mà...bỏ đệ ra đi...tiểu thư xem đệ có hầm canh thịt dê...canh thịt dê mà tiểu thư thích nhất nè "

Y Trân gật gù hài lòng, nhìn một loạt gian bếp rồi hít một hơi " Um tay nghề của đệ quả thật không thể xem thường ha "

" Tiểu thư đói chưa, để đệ múc ra chén cho tiểu thư ha? "

Y Trân buông bàn tay đang véo tai A Mễ, thở dài chán chường

" A Mễ à, thảo dược ở Tiên giới là thứ gì đó rất xa xỉ sao " - Y Trân thở dài, đến nỗi nhìn nồi thức ăn sôi sùng sục thơm ngát vẫn chẳng buồn động chén

" Theo đệ nhớ Tiên giới không loại thảo dược nào là không có, vả lại nhiều vô số kể, ngoại trừ đó là thứ không mấy tốt lành các vị tiên sẽ kiềm hãm sự sinh diệt của loài đó "

Y Trân quay qua nhìn A Mễ vẫn còn đang xoa xoa nơi tai đỏ ửng, trong đầu đọng lại lời nói của cậu ta

" Không tốt lành? "

" Tiên giới mà lại có loài dược không tốt sao "

" Tiểu thư không biết đó thôi, mỗi loài tương sinh đều có tương khắc. Tiên giới cụ thể là ở Bách Hoa viên trồng rất nhiều loài hoa và thảo dược quý hiếm. Chúng đều có tác dụng lưu thông chân khí dễ dàng, rất có ích khi tu luyện "

" Sinh linh ở Tiên giới đều nhờ vào lượng linh khí tích tụ nơi đây mà tu luyện, những loài dược có tác dụng tẩy trừ linh khí sẽ không được tùy tiện nảy sinh "

A Mễ truyền thụ hết sự am hiểu của cậu ta cho Y Trân, bản thân đôi phần tự mãn

Đôi mày Y Trân thoáng cau lại, linh tính mách bảo có gì đó không đúng nhưng lại chẳng biết sai ở chỗ nào. Là ở Dương Hiển, Linh Bảo đại pháp sư hay sai từ chỗ Bách Hoa tiên tử kia?

Không lý nào Tiên giới bao la thảo dược lại chỉ có một củ can khương cũng không thể đào. Ngoại trừ vật đó thuộc loài dược như A Mễ đã nói

Sư phụ là người tu đạo chắc chắn linh khí là thứ không thể thiếu, lý nào lại cần loài dược tẩy chúng đi?

Những suy đoán liên tục hiện lên trong đầu Y Trân khiến cô rối rắm. Không tâm sức để ý A Mễ, cô xoay người chạy về phòng

A Mễ đang thuyết giảng thấy cô đột ngột rời đi thì cũng hoang mang định với theo hỏi nhưng lại rụt tay

" Tiểu thư lại định bày trò gì nữa đây...thôi mặc kệ, thiết nghĩ tỷ ta đi xong rồi sẽ quên mất việc phạt mình "

A Mễ hí hửng cầm quạt quạt vài cái điều chỉnh lửa rồi nhúng nhảy như chưa có gì xảy ra, mặt khác có người lại chẳng được thản nhiên như vậy

___Kê Minh Quan___

Trên đài là Thân Công Báo khổ cực thiền tịnh. Hắn bây giờ chẳng khác gì đã nhập ma, bị trúng chiêu thức của Hàn Y Trân lại phải dùng thuật pháp Đạo gia vận khí

Nội tại ô uế liên tục phải đưa thanh khí vào chữa trị khiến bên trong náo động

Thấy không thể dùng Đạo gia để chế ngự, Thân Công Báo thu phép đứng dậy. May mắn lần trước đã uống được một ít máu nhân ngư mới có thể cầm cự

" Khốn kiếp! Sau khi ta hồi phục nhất định phải khiến ả nữ nhân đó phải quỳ xuống chịu tội "

Bạch Ly nghe động cũng lập tức biến ra đỡ lấy Thân Công Báo

" Tổ phu à người đừng quá nóng giận, sẽ ảnh hưởng đến đến thương đó "

" Dương Hiển bây giờ còn chưa tìm ra thuốc giải, không phải ả ta lừa gạt chúng ta chứ " - Thân Công Báo khó chịu, hung hăng hất tay Bạch Ly

Đanh mặt lại, Thân Công Báo nôn ra mật máu đen cô đặc

Cùng lúc đó Dương Hiển xuất hiện, hả hê cười nhạo

" Gã vô dụng như người chỉ biết ở đó chờ ta cứu giúp, xem ra không thể đấu với bọn Khương Tử Nha rồi "

" Cô cuối cùng cũng chịu về, đã tìm ra thuốc giải chưa " - Bạch Ly chạy lại đảo mắt tìm thuốc giải trên người Dương Hiển

" Sớm như vậy đã tìm ra? Nói như các ngươi thì ta sẽ là thánh nữ rồi "

" Cô nói vậy ý là vẫn chưa có sao? Cô xem Tổ phu bị độc trong gió của Hàn Y Trân bức đến không còn sức lực rồi, cứ như vậy chúng ta chưa đấu đã thua, còn Tiên Nhi Lão Tổ và hai vị Tiên Nhân vẫn bị phong ấn..."

Lời chưa nói xong, Bạch Ly bị Thân Công Báo loạng choạng tát lấy, tiếng chát vang khắp Kê Minh Quan

Ả vội vàng ôm lấy bên mặt bị hắn đánh, gương mặt tỏ ý không hiểu

" Ngươi nói bậy đủ chưa, ngươi là khinh thường ta bây giờ chẳng khác gì phế nhân không giải phong ấn được cho Tô Đát Kỷ chứ gì, con tiểu yêu đáng chết "

Dương Hiển đứng kế bên thấy tình thế này cũng thật là thú vị, muốn xem thêm chút nữa nhưng cũng phải đứng ra can ngăn

" Ế...đều là người của mình, hà cớ gì phải trút giận lên cô ta. Thôi được rồi, không cần phải hấp tấp ta có cái cho ngươi đây " - Dương Hiển cười khẩy, ả mới là kẻ bày ra bộ mặt khinh thường, ấy vậy mà con Cửu Vĩ Hồ yêu kia lại bị đánh

" Đồ tử không có ý đó, Tổ phu xin bớt giận "

Khóe mắt Bạch Ly sớm đã xuất hiện vài giọt nước mắt, bên mặt bị tát sưng đỏ lên. Ả vẫn cuối đầu tạ lỗi

Liếc nhìn Bạch Ly một cái chán ghét, Thân Công Báo quay sang bắt lấy cái ống tre nhỏ trên tay Dương Hiển, mở ra xem bên trong là thứ chất lỏng màu trắng có mùi thơm tuyệt dịu

" Đây là..."

" Bạch huyết của loài dê trắng, như đã hứa ta đã trích ra một ít cho ngươi "

Thân Công Báo nhìn Dương Hiển nghi hoặc, ả ta vậy mà thật sự còn trong mình loại máu thanh khiết này?

Biết ý, Dương Hiển khó chịu định giật lại ống tre, đoạn nói

" Không uống thì đưa đây, tên không biết trời cao đất dày "

" À không...ta không có ý đó...ta uống, uống mà "

Hắn nâng ống tre đưa lên miệng, nuốt từng giọt máu trắng được chảy ra, cẩn thận lắc lắc để không phí một giọt nào

Cảm giác man mát tràn vào khoang miệng, hắn cảm thấy thoải mái hơn, cảm thán

" Còn tốt hơn máu nhân ngư nữa, Dương Hiển à cô còn chứ "

" Có còn cũng không cho ngươi " - Dương Hiển quay mặt đi, đoạn ả nói tiếp

" Đợi ăn được nhân sâm ngàn năm thì ngươi sẽ hồi phục hoàn toàn "

" Ngươi yên tâm, không những hồi phục mà còn gia tăng công lực. Lần sau nếu còn bị gió độc thổi trúng cũng không thừa sống thiếu chết như bây giờ " - khóe môi khẽ động, Dương Hiển từ tốn ngồi xuống

" Còn chuyện cửa động của Hiên Viên Cổ Mộ, ta cần ngươi đi cùng ta làm chuyện này Bạch Ly "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.