Chương trước
Chương sau
Tâm điểm nhân vật: Hàn Y Trân - Na Tra - Khương Tử Nha - Triệu Di - Lôi Chấn Tử

___Phân Cách Tuyến___

" Sư phụ...Sư thúc...Tiền bối...tụi con tới rồi " - Võ Cát, Na Tra cùng Y Trân nhảy ra, ai cũng hí hửng ra mặt

" Oa...Sư phụ...ở đây...ở đây là..." - Võ Cát trố mắt, nhìn một lượt tẩm điện rộng lớn, nguy nga tráng lệ trước mắt, hắn há hốc mồm kinh ngạc

" Ở đây đẹp không khác gì Hầu phủ năm đó, Sư thúc à chuyện này là sao chứ "

" Các con đợi một chút " - Khương Tử Nha nhìn một lượt rồi ra hiệu cho họ dừng lại, như thể đang đợi ai đó

" Tỷ tỷ...lúc nãy bay nhanh quá, làm tỷ hoảng sợ rồi " - thấy tình thế im lặng, Y Trân xoay qua nắm chặt tay Triệu Di trấn an

" Ta không sao, muội đừng lo " - Triệu Di mặt có chút biến sắc cũng cố mỉm cười đáp lại Y Trân

Trong lúc mọi người còn ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì, Lôi Chấn Tử nhảy ra, hắn đã quay lại hình dạng nửa người nửa yêu vốn có, không còn hóa thân thành bá tánh Tây Chu như trước

" Sư thúc, con đến rồi " - Lôi Chấn Tử cúi đầu hành lễ

" Tiểu công tử! " - Na Tra chạy lại khoác vai Lôi Chấn Tử, vui vẻ chào hỏi

" Na Tra, lâu rồi không gặp đệ, bảo bối cho đệ dùng tốt chứ " - Lôi Chấn Tử hồ hởi, lần trước gặp hắn đã tặng Đá Ngũ Sắc cho Na Tra, sau đó gặp cũng là khi giao chiến với Thân Công Báo, nên vẫn không biết đệ ấy có dùng chúng không

" Vẫn là chưa gặp để nói lời đa tạ huynh, nhờ Đá Ngũ Sắc ta mới có thể tiếp cận được Y Trân đó "

" Ơ...nói ta mới nhớ...lần trước huynh nói bản thân chưa thể lên Tiên giới...nhưng lần giao chiến với Thân Công Báo huynh chẳng phải đã lên cùng sao...sau đó liền không thấy huynh "

" Lần trước giao chiến ta cùng mọi người lên Tiên giới, quả thật chỉ đứng ở ngoài lãnh địa thôi. Sau Sư phụ ta đã cho phép ta lên phụ giúp người, nhờ đó mà ta..."

" Hả...huynh làm sao " - Na Tra đang đà tò mò

" Na Tra, chúng ta nghe Sư thúc nói trước đã "

" Cũng là Lôi Chấn Tử hiểu chuyện " - Khương Tử Nha cong nhẹ môi

" Phải ha...ta quên mất " - Na Tra gãi đầu lùi một bước nhường chỗ cho Lôi Chấn Tử



" Các con xem " - Khương Tử Nha nhìn lướt qua tẩm điện, mỉm cười hài lòng

Đám người theo ánh mắt của Khương Tử Nha mà nhìn quanh, nơi này rộng lớn, cách bài trí cũng thật là trang nghiêm

" Còn đẹp hơn Miếu Na Tra của con nữa "

" Đây là Khương phủ, gia trang của nhà họ Khương ta " - Khương Tử Nha điệu bộ khoan thai, giọng nói hắn nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh cao hiếm có

" Khương phủ? Sư phụ, con theo người lâu như vậy rồi cũng chưa từng nghe người nhắc đến...không ngờ gia thế người lại giàu sang như vậy " - Võ Cát tấm tắc khen ngợi

" Vậy mà lúc trước người nói người là tên thầy bói vô danh..."

" Võ Cát, con có để cho ta nói không? "

Võ Cát mím môi, cười trừ rồi e dè cúi đầu. Khương Tử Nha hài lòng gật đầu rồi lên tiếng

" Sau khi phò trợ Võ Vương lên ngôi, ta đã rời khỏi Tây Kỳ. Chu vương hay tin đã ban nhiều bổng lộc, đối đãi rất tốt với gia quyến của ta. Gia trang này cũng là do Võ Vương xây lên cho nhiều đời Khương gia sinh sống, cũng xem như là trọn nghĩa với Khương mổ "

" Ơ...là gia trang của Khương thị...vậy chắc chắn có rất nhiều người ở đây...mọi người đâu hết rồi Tiền bối " - Y Trân lanh lợi chạy đến bên Khương Tử Nha hỏi, trong đầu Y Trân nghĩ nếu được sống chung với mọi người thì cô sẽ tìm được những đứa trẻ trạc độ tuổi của cô, sẽ kết được nhiều bằng hữu. Suy cho cùng Hàn Y Trân đó cũng chỉ là một đứa trẻ ham chơi

" Đều sớm đã không còn nữa " - Khương Tử Nha cười nhạt, có lẽ nhân trong Khương thị chỉ duy còn mình hắn

" Đều...không còn? " - Nụ cười khi nãy chợt vụt tắt, Y Trân nhìn Khương Tử Nha, ánh mắt cô khó xử, ngây thơ cứ tưởng bản thân vừa chạm vào nỗi đau của Tiền bối. Thân là cô nhi, cô hiểu cảm giác cô độc không có người thân hơn ai hết. Vị Tiền bối này không ngờ lại đáng thương như vậy

" Tiền bối à con xin lỗi...con không nghĩ gia quyến của Tiền bối tất cả đều đã không còn..." - Y Trân biểu cảm thất vọng

" Ngốc quá, ta đã mấy ngàn năm tuổi, còn có thể có người nhà gì chứ " - Khương Tử Nha véo nhẹ mũi của Y Trân cười hiền từ

" Tiền bối...nếu người không chê Y Trân là cô nhi, Y Trân có thể làm nghĩa nữ của người " - Y Trân ôm lấy cánh tay của Khương Tử Nha sụt sùi, một đứa trẻ tội nghiệp thiếu tình cảm lại có thể đồng cảm với người khác

" Tiểu nha đầu, ta đã sớm coi con là nghĩa nữ rồi, chỉ đợi câu này của con thôi " - Khương Tử Nha mỉm cười, ngay từ đầu hắn đã thấy tiểu nữ này hoạt bát lanh lợi giống hệt nương tử của hắn, nghĩa nữ gì đó chỉ còn là danh phận thôi

" Tiền bối à người nói thật sao " - Y Trân hồ hởi nhảy dựng lên, cô vui vẻ siết tay Khương Tử Nha lắc lư

" Ế...khoan...không đúng " - Y Trân buông cánh tay của Khương Tử Nha ra, nhận ra điều gì đó không đúng

" Nếu là nghĩa nữ thì con phải có nghĩa phụ nghĩa mẫu, nhận người là nghĩa phụ, vậy còn...nghĩa mẫu...a...Tỷ tỷ...hay là tỷ với Tiền bối thành thân đi, vậy là muội sẽ có nghĩa mẫu rồi " - Y Trân ngây thơ chạy lại kéo Triệu Di qua phía Khương Tử Nha

" Ơ...muội bây gì vậy chứ " - Triệu Di ngại đến đỏ tai, thấy Khương Tử Nha đang nhìn mình cô giật mình quay mặt đi

" Không phải như vậy rất tốt sao, muội đã có một tỷ tỷ rồi, thiếu một mẫu thân thôi, Triệu Di tỷ là thích hợp nhất " - Y Trân cười toe toét, không quan tâm gương mặt của Triệu Di đang nóng ran vì ngại

" Ai gia...Y Trân à khiến cô thất vọng rồi, Sư phụ nhà chúng tôi đã có nương tử...vả lại còn là một bà chằn hung dữ đó " - Võ Cát theo thói quen mà trêu ghẹo Mã Chiêu Đệ

" Võ Cát! " - Na Tra lớn giọng, tay huých mạnh vào ngực của Võ Cát

" Phải đó Trân nhi...Tiên sinh đây đã thành gia lập thất rồi " - Triệu Di ngại ngùng, giọng nói trầm lặng, sâu trong đáy lòng dâng lên một nỗi buồn man mác, loại cảm xúc chính cô cũng không biết nó là gì. Rõ ràng lần trước khi tiểu tiên Võ Cát nói hắn đã có nương tử, cô cũng không nặng tâm đến vậy

" Người có nương tử rồi sao...trước giờ con chưa từng thấy qua. Nương tử phải luôn kề cận săn sóc cho tướng công của mình chứ, đằng này tới cái bóng cũng chẳng thấy. Nếu thật cô ta là một bà dì hung dữ, chi bằng để Triệu Di tỷ làm nương tử của người "

" Y Trân! Cô không được nói Sư thúc mẫu của chúng tôi như vậy " - Lôi Chấn Tử nghe không lọt lỗ tai những lời miệt thị của Y Trân

" Lôi Chấn Tử, Y Trân còn nhỏ, không hiểu chuyện nhưng tuyệt đối không có ý xấu. Ta nghĩ cũng chỉ vì mối quan hệ của con bé và Triệu Di cô nương rất tốt nên con bé mới nói như vậy " - Khương Tử Nha cười nhạt, xoa đầu Y Trân



" Y Trân, tuy bây giờ con chưa hiểu chuyện, cũng không nên nói như vậy. Nương tử của ta nàng ấy rất tốt, rất yêu thương ta, xảy ra một vài cớ sự nên nàng không thể ở cạnh mọi người nhưng ta tin khi con gặp được cũng sẽ quý mến nàng " - Khương Tử Nha vừa nói, mắt đã long lên, Y Trân dường như cũng cảm nhận được sâu trong đôi mắt ấy, khi nói về người phụ nữ kia lại chân thành đến lạ

" Phải đó Y Trân, tôi là một tay Sư thúc mẫu nuôi lớn, ngoài mẫu thân, Sư thúc mẫu là người xem tôi như con ruột một lòng đối đãi "

" Y Trân à thật ra tôi chỉ là nói đùa thôi, tuy Sư mẫu là một người hung dữ, nhưng tuyệt đối yêu thương, lo lắng cho chúng tôi. Sư mẫu là khai tâm quả của Hầu phủ năm đó đó " - Võ Cát e ngại gãi đầu, hắn không nghĩ một câu nói đùa lại khiến Y Trân có cái nhìn không mấy thiện cảm về Sư mẫu của mình

" Khi đó thời thế loạn lạc, mỗi lần chúng tôi ra chiến trận, đều là Sư thúc mẫu phất cờ cổ vũ, chuẩn bị thức ăn trong quân ngũ " - Lôi Chấn Tử cũng góp lời

Ai đã từng góp mặt trong Hầu phủ năm đó đều dành một tình cảm sâu sắc với Mã Chiêu Đệ, tuy nàng ồn ào, nhưng là một người rất tốt, nàng đi rồi cũng để lại trong lòng mọi người những kỉ niệm đẹp khó phai, nhất là trong lòng tướng công nàng

Y Trân nghe từng lời từng lời cũng tròn mắt, không ngờ người cô buông lời trách cứ lại là người như vậy. Y Trân ngang ngạnh cũng dần cảm thấy mình nói sai, cảm thấy có lỗi

" Ờ...người phụ nữ đó thật sự tốt như vậy à..." - Y Trân mím môi nhìn Na Tra. Thấy hắn gật đầu, cô liền nhíu mày tự trách

" Mọi người...Y Trân sai rồi...là Y Trân quá hấp tấp nên lỡ lời..."

" Không sao, nha đầu ngốc, không ai trách con đâu, con cũng không cần phải tự trách làm gì. Ta biết chỉ vì con muốn có mẫu thân mà thôi " - Khương Tử Nha vỗ về an ủi Y Trân

" Tiền bối...con muốn nghe thêm về người phụ nữ đó, khi nào rảnh người kể cho con nghe có được không "

" Đương nhiên là được...ế...con xem con đó, đã muốn làm nghĩa nữ của ta, có phải nên thay đổi cách gọi này không "

" Ơ...dạ...nghĩa phụ, đa tạ người " - Y Trân lấy lại tinh thần, vui vẻ cười đùa. Duy chỉ có một người, nhất thời vẫn chưa thoát ra được cảm giác tiếc nuối buồn bã

" Triệu Di, Triệu Di tỷ sao vậy...có phải lúc nãy muội nói như vậy khiến tỷ không vui không, muội xin lỗi tỷ tỷ "

" À ờ...không...chỉ là thấy muội có người thân, làm ta cũng nhớ phụ thân của ta " - Triệu Di cười gượng gạo

" Ờm...phải rồi, Triệu Di à, chỉ cần cô nhớ lại hoàn toàn ký ức đã quên, ta tin sớm ngày sẽ gặp lại được người thân mà thôi " - Khương Tử Nha sực nhớ, không biết số thuốc lần trước cô đã uống hay chưa, có nhớ thêm gì nữa không

" Đa tạ Tiên sinh " - Triệu Di nói chuyện cũng không nhìn Khương Tử Nha một cái, cô dường như đang né tránh ánh mắt của hắn, sợ bản thân sinh lòng không nên có

" À phải rồi, huynh mau nói xem huynh lên Tiên giới sau đó thì sao " - Na Tra đang cảm động, nhìn qua Lôi Chấn Tử thì mới nghĩ đến câu chuyện dở dang kia

" Hả...ờ " - Lôi Chấn Tử đột nhiên bị gọi tên cũng ngơ ngác không biết gì, khựng một chút mới nhớ ra

" Sư thúc, mọi người...sau khi đi một vòng Tiên giới...con bắt gặp Võ Vương. Người đã chỉ cho con cách giúp Nhị ca con được phong thần "

" Có cách cho Nhị công tử được phong thần sao " - Võ Cát hỏi lại, mặt tràn ngập hy vọng

" Phải đó! Võ Vương nói Nhị ca là đang mắc nghiệt duyên, phải tìm được ý trung nhân trời ban mới có thể trả nghiệp, quy hồi trở lại làm Cơ Phát. Con đã tìm ra được chuyển thế của huynh ấy "

" Có phải là người lần trước con nhắc đến, Gia Khải phải không " - Khương Tử Nha nhớ lại lần truyền âm của Lôi Chấn Tử, gật đầu nói

" Dạ phải, là Chung Gia Khải "

Nghe đến cái tên kia, mặt Triệu Di liền tối sầm lại, cô nhíu mày suy nghĩ, cái tên này cô đã nghe ở đâu rồi, còn rất quen thuộc

" Con cũng đã cho huynh ấy luyện Hoàng Việt, sau này có thể giúp chúng ta "

" Hay quá, vậy huynh ấy đang sống ở đâu " - Na Tra mừng rỡ, cũng lâu rồi hắn không nhìn thấy Cơ Phát

" Gia Khải huynh ấy sống trong một ngôi Miếu hoang, làm nghề buôn bán binh khí ở Đại Tống "



" Sao chứ...Miếu hoang? Vậy thì không được, Sư thúc à hay là cho Gia Khải sống chung với chúng ta ở Khương phủ này đi, vừa tiện vừa thoải mái "

" Ta cũng nghĩ như vậy, Lôi Chấn Tử con thấy sao "

" Con cũng không rõ nữa, con cảm thấy huynh ấy có gì đó không muốn cho con biết, chắc phải đợi một thời gian nữa "

" Thôi được, nhờ vào con vậy "

" Trời cũng tối rồi, đồ đạc ta đã sớm thu xếp cho các con. Y Trân phòng của con ở hướng Đông Nam, Triệu Di cô nương ở Tây Nam còn lại các con tự chọn phòng cho mình. Mau đi nghỉ thôi "

" Sư phụ mới đó đã thiên vị Y Trân...phòng của cô ấy là hướng đẹp nhất rồi...hai...Na Tra à....ngày tháng sau này nói không chừng Sư phụ sẽ quên mất chúng ta đó " - Võ Cát thở dài, giọng điệu châm biếm

" Um...Võ Cát, con là thấy số công đức ta chứng cho con quá nhiều hay sao " - Khương Tử Nha đắc ý trêu ghẹo

" A...không...Sư phụ...hí...ý con là Y Trân đây rất là may mắn, vô cùng may mắn mới có được một nghĩa phụ hết lòng chăm sóc cổ như vậy a "

" Ta thấy huynh được nghĩa phụ ta bao dung đến sanh tật rồi, lần đầu gặp cũng không thấy huynh mập như vậy. Chắc là do suốt ngày ở Miếu Na Tra dành hết hương quả của đây mà " - Y Trân hóm hỉnh đáp lại

" Ế...Y Trân sao cô lại nói như vậy, chỉ là ở Tiên giới không được ăn ngũ cốc, xuống trần không phải nghe theo luật lệ thỏa sức ăn...nên mới có chút da thịt thôi, chứ Võ Cát tôi còn rất là cường tráng đó a " - Võ Cát ra sức gồng cánh tay lên muốn cho mọi người xem thân hình cường tráng của mình nhưng tiếc rằng không thấy chút gì săn chắc

" Ha...cười chết tôi mất "

" Sư...Sư phụ, Y Trân cô ấy cười con...người cũng nhận cô ấy là nghĩa nữ, đáng lẽ phải gọi con một tiếng đại ca, mà cô ấy dám cười con " - Võ Cát xấu mặt liền quay qua làm nũng với Sư phụ

" Phải đó Y Trân, Võ Cát dù sao cũng là đệ tử của ta, là đại ca của con, con đừng cười nó nữa " - Tuy là nói vậy, nhưng bản thân Khương Tử Nha cũng phải gằn giọng cố không cho bậc ra tiếng cười

" Ha...đại...đại ca...há...muội xin lỗi...há đại ca..." - Y Trân vẫn cứ vô tư cười

" Muội! " - Võ Cát giận dỗi không biết giấu mặt vào đâu, chỉ biết thốt ra tiếng muội rồi lại thôi. Đúng là, đời trước chê Sư mẫu giờ lại bị chính Sư mẫu chê ngược lại, bản thân cũng không biết phải nói gì

Mọi người phá lên cười rồi dần ai về phòng người nấy. Vì được xếp ở phòng gần nhau, Y Trân chạy đến nắm tay Triệu Di cùng đi, tiểu nha đầu nghịch ngợm vui vẻ cứ cười không thôi. Còn cô vẫn vì câu nói vu vơ khi nãy làm cho lưu luyến. Triệu Di ngoái đầu nhìn Khương Tử Nha, chợt thấy hắn cũng nhìn mình, cô bất giác quay đầu đi. Trong lòng dấy lên một dòng suy nghĩ

" Rốt cuộc nương tử của huynh ấy là ai "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.