Ăn cơm xong, Lương Mộc Thu bèn chào Sầm Nam rồi ra về.
Dù sao cũng là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, ít nhiều gì cậu cũng có chút ngượng ngùng, nói lí nhí: “Hôm nay cảm ơn anh, có cơ hội sẽ mời anh một bữa.”
Trong lòng cậu đang nghĩ sau này tặng cho Sầm Nam chút hoa quả bánh ngọt gì đó, coi như trả lại ân tình này.
Sầm Nam lại như là nhớ kỹ, liếc nhìn cậu một cái rồi nghiêm túc nói: “Được.”
Anh đưa Lương Mộc Thu đến huyền quan.
Đèn hành lang ngoài cửa hôm nay không bật, chỉ có ánh đèn từ trong hắt ra ngoài. Trong bóng đêm, nơi đây giống như một mảng sương mù màu vàng nhàn nhạt.
Lương Mộc Thu bước vào đám sương mù ấy, quần áo ở nhà màu lam, đi dép lê màu xám, để lộ hai mắt cá nhân. Làn da cậu rất trắng, giống như chỉ cần nhéo một cái là sẽ để lại dấu vết.
Sầm Nam nhìn chằm chằm nơi đó, trong đầu đã sớm hiện lên một đống hình ảnh không đúng lúc.
Anh thở dài, cảm thấy đã nhiều năm mình không chạm vào Lương Mộc Thu, chẳng khác nào một tên biến thái.
Nếu không phải sợ doạ đến Lương Mộc Thu, đêm nay anh cũng không muốn để người đi ra khỏi cửa nhà mình.
Mắt thấy Lương Mộc Thu sắp chìm trong bóng tối giữa hành lang, anh đột nhiên gọi Lương Mộc Thu lại.
Anh gọi rất nhẹ, chỉ có hai từ trôi nổi giữa hành lang yên tĩnh.
“Thu Thu.”
Lương Mộc Thu cứng đờ.
Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hon/2513759/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.