Về đến nhà, thang máy lên đến tầng 11, Lương Mộc Thu không cho Sầm Nam vào cửa.
Cậu ôm bó hồng kia đứng trước nhà, mặt mày tinh xảo, nhất thời khiến người ta chẳng phân biệt được hoa hay người mới đẹp hơn.
Đã vậy còn là kiểu có gai nữa.
Lương Mộc Thu nói: “Đừng đi theo tôi, về nhà anh đi. Chúng ta ăn sáng cũng đã ăn xong rồi, hoa tôi cũng nhận rồi, bây giờ tôi thấy anh rất phiền, không muốn nhìn thấy anh.”
Mà Sầm Nam ngược lại cũng không trông mong mình được cho vào cửa.
Anh biết đối với Lương Mộc Thu mà nói, bản thân mình chẳng tính là gì cả, tới tới lui lui cũng chỉ ngần ấy chiêu. Nhưng anh lại không có bất kỳ buồn chán nào, ngược lại còn rất vui vẻ.
Người đàn ông rõ ràng cao hơn Lương Mộc Thu, giờ phút này lại cố ý khom lưng kề sát vào cậu, đôi mắt đen trầm nhìn chăm chú Lương Mộc Thu hỏi: “Vậy buổi tối tôi có thể đến không?”
Lương Mộc Thu bị nhìn đến mất tự nhiên, nói: “Anh đến làm gì, nếu muốn gặp Mao Đậu thì tôi có thể cho anh gặp.”
Sầm Nam thẳng thắn: “Đến gặp em.”
Lương Mộc Thu giật mình.
Cậu không nói được cũng không nói không được, chỉ dùng tay nắm cửa đẩy Sầm Nam ra ngoài.
“Nói sau đi, xem tâm trạng của tôi.”
*
Lương Mộc Thu vào nhà, khoá cửa, phút chốc trong nhà lại khôi phục sự yên tĩnh.
Cậu lấy trong phòng chứa đồ ra một bình hoa lớn, cắm hoa hồng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hon/2513744/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.