Bà Còm đăng ở Wattpad
Rời nhà họ Tề, Tề thị có vẻ cao hứng. Sản nghiệp tổ tiên Phó gia có hạn, nếu cứ thâm hụt như vậy hết năm này qua năm khác, tương lai làm sao Minh Thụy có thể cưới vợ, chi bằng đi theo Tề Tư Vinh học cách kinh doanh vải vóc. Dưới mắt Tề thị, thể diện thân phận gì đó đều là hư vô, có cuộc sống sung túc mới quan trọng nhất, chỉ là không biết về nhà mẹ chồng biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến điểm này, Tề thị đang cao hứng dâng tràn biến thành rầu thúi ruột.
Phó Duy An lại trầm mặc suốt quãng đường. Sự băn khoăn của bà cụ không phải không có đạo lý, cho dù Phó gia không hề vinh quang nhưng rốt cuộc cũng là dòng dõi thư hương, gian khổ học tập mười mấy năm có lẽ còn buông bỏ được, khổ nỗi từ người có học đi làm thương nhân thật sự tự hạ thân phận.
Nhưng con cái đã dần dần lớn lên, Tề thị nói không sai, đã lớn tuổi thì phải suy nghĩ cho tương lai của hậu nhân. Nếu vào lúc phụ thân còn sống mà Phó gia biết tăng thu giảm chi, vậy đâu thể nào xuống dốc đến mức như bây giờ -- trong nhà nếu không nhờ một hộ trung phó lưu lại thì ngay cả người hầu cũng không mua nổi. Phó gia tự cao thân phận không muốn hạ thấp bất luận chi phí gì, cuối cùng kết quả chỉ có thể suy bại nhanh gấp bội. Nếu cứ tiếp tục như thế này thêm mấy năm, chẳng lẽ muốn cho bọn nhỏ tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2527165/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.