Bà Còm đăng ở Wattpad
Minh Lan vừa định gọi người lại bị Xuân Vũ nhào đến bịt miệng, “Đừng kêu.”
Lúc này Minh Cẩm đau đến mức nói không nên lời, nhìn Minh Lan miệng mũi bị kín mít càng khó chịu hơn, lao thẳng tới đẩy Xuân Vũ ra, chạm phải vết thương khiến nàng cảm thấy cánh tay tựa hồ không phải của mình. Cơn đau nhức nhối xông thẳng lên óc, trước mắt tối sầm, vội vàng đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Ta từng thấy người dập lửa, việc nhỏ như vậy tự mình giải quyết là tốt rồi.” Xuân Vũ nói với Minh Cẩm, mồ hôi lấm tấm trên trán, cuống quít cầm đệm chăn phủ lên ngọn lửa.
Minh Cẩm thở hắt ra, có thể tự mình giải quyết dĩ nhiên tốt hơn kinh động toàn gia. Lúc này mấy đứa con gái đều ăn mặc xộc xệch, để bà nội thấy được chắc tức ngất xỉu.
Quả nhiên chăn bông phủ lên, ngọn lửa tức khắc nhỏ lại, mấy đứa cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tỷ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.” Minh Lan cuống quít đỡ Minh Cẩm đến ghế bên cạnh, bưng chậu nước lại thấm ướt khăn vải, nhẹ nhàng ấn lên chỗ bị thương.
“Xuýt -- --” Minh Cẩm nghiến răng, không nhịn được hít hà một hơi. Tuy hai đời nàng đều sinh ra trong gia đình bình thường nhưng cũng được cha mẹ thương yêu anh em hòa thuận, có từng chịu tội như vậy? Tức khắc cảm thấy vô cùng uất ức.
“Để muội kêu mẹ lại đây nhé?” Minh Lan xót xa nhìn cánh tay Minh Cẩm.
“Cũng được.” Minh Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2527134/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.