Chương trước
Chương sau
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Minh Lan nhịn không được lên tiếng, cho dù đầu óc chậm hiểu thì lúc này cũng phát hiện có chỗ không đúng.

Minh Lan và Quân Nghiên vốn không ưa nhau, cô nàng đã đầy bụng nghi ngờ vụ Quân Nghiên đến đây, bây giờ nhìn Minh Cẩm vẫn luôn ôn hòa mà chỉ nói một hai câu đã bắt đầu đối chọi gay gắt với Quân Nghiên nên càng cảm thấy không đúng.

"Hôm nay tôi tới..." Quân Nghiên cười tủm tỉm nhìn Minh Lan đang muốn tiết lộ, lập tức bị Minh Cẩm ngắt lời.

"Không có chuyện gì hết," Minh Cẩm trừng mắt lườm Quân Nghiên, nói với Minh Lan, "Muội đi lấy mẫu thêu phù dung lần trước cho ta xem."

"Vâng." Minh Lan dĩ nhiên nghe lời Minh Cẩm, xoay người rời phòng.

"Chị cảm thấy giấu như vậy hữu dụng sao?" Quân Nghiên cười khẩy nhìn Minh Cẩm.

"Cô nương đừng kiếm chuyện," Minh Cẩm phiền chán nhìn thoáng qua Quân Nghiên, nhẫn nại giải thích, "Không đơn thuần chỉ là Giang gia không thể chấp nhận chuyện này, Phó gia càng không chịu nổi. Một thiếu gia tự mình lang bạt bên ngoài không phải chuyện xấu, tương lai trở về cũng chẳng có sao; nhưng nếu hai người họ trốn đi cùng nhau sẽ biến thành sỉ nhục của hai gia đình, suốt đời không thể về nhà."

"Đây là cái gọi là gia đình có học," Quân Nghiên cười nhạo, vẻ mặt hận đời, "Chỉ vì bọn họ theo đuổi hạnh phúc của mình mà các người phải ngang ngược ngăn trở, không những thế còn coi đôi tình nhân vô tội như một sỉ nhục. Đó là thân nhân của các người đấy!"

"Cho dù là thân nhân, nếu giết người phạm pháp vẫn là hành động sỉ nhục gia tộc," Giọng Minh Cẩm lạnh băng, "Chúng ta có giới hạn đạo đức của riêng mình và mọi người đều tuân theo, dựa vào đâu Minh Lan có thể tùy ý vượt qua mà không chịu trách phạt? Đơn giản chỉ vì là thân nhân?"

"Bọn họ yêu nhau." Quân Nghiên trợn to mắt biện luận với Minh Cẩm, "Bọn họ chỉ đang tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình, vì sao không thể thành toàn?"

Lúc này Minh Cẩm chỉ lạnh lùng nhìn Quân Nghiên, nàng phát hiện mình cố giải tích với Quân Nghiên về vấn đề này giống như đang nói chuyện với một pho tượng đất. Nếu cô ả khăng khăng tự cho mình là đúng, Minh Cẩm không cần thiết phải tốn hơi.

"Sao vậy?" Minh Lan từ buồng trong ra tới, nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhịn không được hỏi.

"Giang Tiểu thiếu gia bỏ nhà trốn đi!" Quân Nghiên giành trước mở miệng, vẻ mặt đắc thắng tiết lộ tin tức này.

Minh Lan tức khắc ngây dại, đứng sững người tại chỗ không biết làm sao.

Minh Cẩm xoay người cho Quân Nghiên một cái tát, mặc dù Phó gia còn ở Triệu phủ, con nhỏ này làm như vậy thật sự quá đáng.

"Cô dám đánh tôi." Quân Nghiên nổi giận, giơ tay muốn đánh lại.

Nếu đổi lại là Minh Cẩm lúc trước thì nàng chắc chắn gặp hại rồi, Quân Nghiên rõ ràng phản ứng rất nhanh, giơ tay muốn vật ngã Minh Cẩm. Ai ngờ cô ả lại bị Minh Cẩm thuận thế đẩy ngã xuống đất, nếu thể theo những gì Lục Trạm dạy thì động tác kế tiếp phải đạp lên người ả ta, Minh Cẩm nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn tránh sang một bên.

"Triệu cô nương xin tự trọng! Cô nương nói mấy chuyện nhảm nhí này trước mặt muội muội chưa xuất giá của ta là có ý gì?" Minh Cẩm lạnh giọng quát lớn, "Ta muốn đến hỏi Triệu gia, rốt cuộc trong lòng mang ý xấu gì mà muốn hủy đi sự trong sạch của một thiếu nữ!"

"Cô dám..." Quân Nghiên nhìn ánh lửa bùng lên trong mắt Minh Cẩm, quay sang phân trần với Minh Lan, "Tôi tốt bụng lại đây báo cho cô tin tức này, thế mà chị cô đối xử với tôi như vậy!"

Trong lúc hai người đánh nhau, Minh Lan phục hồi tinh thần, lạnh lùng nói: "Ta và cô nương thân thiết lắm hả? Cô nương tới nói với ta chuyện này để làm gì, cút mau!"

Tuy trong lòng Minh Lan ngập tràn lo âu nhưng vẫn phân rõ địch ta. Trước nay Quân Nghiên chưa từng đối xử hòa nhã với mình, sao lại có lòng tốt đến đây nhắc nhở?

Trong lòng Quân Nghiên chắc mẩm thiếu nữ Minh Lan đang lún sâu vào bể tình nhất định sẽ đứng về phía mình, hơn nữa còn cầu mình giúp đỡ. Trước tình thế nguy hiểm trầm trọng thì mình sẽ thuận lý thành chương trợ giúp Minh Lan rời nhà tìm Giang Du, thành toàn đôi uyên ương mệnh khổ.

Ai ngờ cô ả mới hát khúc mở màn thì Minh Cẩm đã xen vào, tình trạng tức khắc mất khống chế.

Thiếu nữ đang yêu vốn nên rưng rưng xin giúp đỡ chẳng hiểu sao tức khắc trở mặt, còn bắt đầu hùng hùng hổ hổ kêu mình cút đi.

"Cô dám mắng tôi." Quân Nghiên nhìn Minh Lan với vẻ lên án, tức tối gầm rú, "Thật là tốt bụng mà bị coi thành lòng lang dạ thú, vốn dĩ tôi còn sợ cô không thể tiếp thu, muốn chậm rãi nói cho cô biết, còn định giúp hai người..."

"Thôi đi cô nương ơi." Minh Lan xoay người chẳng thèm nhìn cô ả, "Suốt ngày thích đối nghịch với ta, hôm nay bỗng nhiên tốt bụng, cô cho rằng ta bị si khờ à?"

Quân Nghiên tức giận đến mức dậm chân, mặt mày đỏ bừng.

"Ngươi tin hay không," Minh Cẩm không kiên nhẫn giơ tay uy hiếp, "Nếu ngươi không cút đi, chẳng những bị chửi một trận mà còn ăn thêm mấy cái tát."

"Hai kẻ dã man!" Quân Nghiên nổi giận đùng đùng rời phòng, hất mành phát ra tiếng vang rất lớn.

Minh Cẩm nhìn mành cửa đong đưa, bỗng cảm thấy chính mình càng ngày càng giống Lục Trạm, ngay cả hành vi xử sự đều bắt đầu thích dùng phương thức đơn giản thô bạo nhất nhưng trực tiếp hữu lực nhất, thật không phải một thói quen tốt.

Tuy nhiên, thật sự dùng rất thoải mái!

Minh Lan chờ Quân Nghiên ra khỏi nhà đột nhiên nhào tới chộp vai Minh Cẩm, suýt nữa đẩy Minh Cẩm té xuống đất, đôi mắt mở to: "Huynh ấy thật sự đi rồi?"

Minh Cẩm nhìn Minh Lan, cho dù lúc này nàng không nói thì sớm hay muộn em gái cũng biết chuyện này, rốt cuộc gật đầu: "Đúng vậy."

"Vì sao?" Minh Lan sốt ruột, "Có phải bị người đại ca kia bắt nạt, hay là..."

Minh Cẩm không đáp, Minh Lan ngập ngừng hồi lâu mới ảo não nói: "Vậy thì, là do muội phải không?"

"Triệu cô nương kia sao thế?" Tề thị không vui vén rèm cửa vô phòng, "Lúc đi chẳng thèm liếc mắt nhìn mẹ một cái, thật không lễ phép chút nào! Dù gì mẹ cũng là trưởng bối, đâu phải đồng lứa..."

"Mẹ." Minh Cẩm vội ra đón Tề thị, "Nàng ta bị chúng con làm cho không thoải mái, dĩ nhiên trong lòng khó chịu."

"Hai đứa chọc nó làm gì," Tề thị xua tay, cười ha hả khuyên nhủ, "Nhà ta sắp dọn đi rồi, nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa thôi."

Mấy ngày nay bà cùng Lý thị xem vài căn nhà, chấm trúng một ngôi nhà không lớn lắm, vị trí hơi khuất, may mà giá cả không tệ. Tề thị mượn một số bạc từ nhà mẹ đẻ, bà cụ Phó cũng góp vào một chút không biết lấy từ chỗ nào, cha Phó quyết định bán đi bộ tranh chữ gìn giữ rất lâu, nhờ vậy mà đủ tiền mua nhà, hiện giờ đang thuê người sửa sang, chờ một thời gian nữa là có thể dọn vào.

Đây cũng là chuyện vui nên mới khiến Tề thị cười không khép miệng được.

"E rằng đã quá muộn." Minh Cẩm nhịn không được mỉm cười, cúi đầu nhận lỗi với Tề thị, "Mới vừa rồi đã mắng chửi, còn xán một bạt tai."

"Cái gì?" Tề thị kinh hãi, giơ tay định đập Minh Lan, "Ta bảo mi tiếp đãi, vậy mà dám ra tay đánh người..."

"Mẹ." Minh Cẩm cuống quít ngăn lại, thẹn thùng cười thú nhận, "Là con đánh."

Tề thị sửng sốt hồi lâu mới tìm được giọng nói: "Giỏi nhỉ, đừng tưởng mi đã lấy chồng thì có thể làm bậy..."

"Mẹ," Minh Lan bỗng chạy ào đến ôm Tề thị khóc òa, "Giang đại ca bỏ nhà đi rồi."

Tề thị lại ngây ngẩn cả người lần nữa, phải mấy thêm một lúc sau mới hoàn hồn, trợn mắt nhìn Minh Cẩm nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Con nhỏ kia lại đây thông báo chuyện này?"

"Mẹ," Minh Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Giang đại ca không biết gì hết, nếu ở bên ngoài một mình..."

"Liên quan cái rắm gì đến mi!" Tề thị bực bội, hung hăng chọc chọc trán Minh Lan, "Mi đã quên bà mẹ tài tình của hắn khó chơi đến mức nào rồi à? Hắn là một thiếu niên bỏ nhà đi rông thì không thành vấn đề, nhưng nếu mi đi theo hắn, mi có biết hậu quả là gì hay không?"

"Con biết." Minh Lan đỏ mắt cúi đầu, không còn vẻ kiêu ngạo và lạnh nhạt khi đối mặt Quân Nghiên vừa rồi.

"Biết mà còn dám nói," Tề thị giơ tay hung hăng đập Minh Lan một cái, "Mi nghe thật rõ ràng cho ta, từ hôm nay trở đi, không cho phép bước ra khỏi cửa phòng một bước."

"Mẹ..." Minh Lan hốt hoảng, vội vàng nhìn sang Minh Cẩm cầu cứu.

"Lần này tuyệt đối không được," Minh Cẩm lắc đầu, "Huống chi ta còn chưa biết hắn ở đâu, cho dù biết, nếu ta để muội gặp hắn thì chính là hủy hoại cuộc đời của cả hai."

"Sao có thể..." Minh Lan vẫn không tin.

"Cưới hỏi làm vợ, trốn theo làm thiếp." Minh Cẩm cố ý dùng giọng điệu hung ác hù dọa em gái, "Nếu muội làm hỏng thanh danh của hai nhà, trên đời này sẽ không có chỗ cho hai đứa dung thân."

Minh Lan nhìn Minh Cẩm, tròng mắt xoay chuyển.

"Nhân lúc còn sớm mi hãy chết tâm cho ta." Tề thị hung tợn ra lệnh, "Chuyện này nếu để bà cụ biết, nhất định sẽ đánh gãy chân mi."

Minh Cẩm cũng gật gật đầu, may cho Minh Lan vì bà nội không ở đây, nếu lúc này bà nội có mặt, không chừng thật sự sẽ đánh gãy chân Minh Lan trước để phòng ngừa rắc rối.

"Chỉ là......" Minh Lan lí nhí, còn muốn nói gì đó.

"Đừng 'chỉ là' gì nữa," Tề thị kéo Minh Lan vào lòng, bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ, "Hôm trước không phải chúng ta đã thống nhất không nên suy nghĩ lung tung sao? Hai người các con căn bản không có duyên phận. Vì con chưa ra đời chưa hiểu chuyện mới cảm thấy muốn ở cùng hắn chơi đùa. Khi Minh Cẩm không có nhà, chẳng phải con cũng rất nhớ tỷ tỷ đúng không?"

Minh Lan nghe Tề thị nói một tràng, cúi đầu ngẫm nghĩ, thời gian qua xác thật mình cũng rất nhớ Minh Cẩm, bèn gật gật đầu.

Tề thị cười hài lòng, khuyên Minh Lan: "Mấy hôm nay con ngoan ngoãn ở trong nhà, chờ một thời gian nữa sẽ kêu tỷ tỷ và tỷ phu đưa con ra ngoài chơi. Dạo này nghe nói tỷ tỷ con thường xuyên lên núi, để ta bảo hai đứa dẫn con đi chơi một chuyến."

Minh Cẩm cũng tiếp lời, kể những chuyện vui trên núi, bắt thỏ hoang, gà rừng, còn có thể nướng cá bên dòng suối, nói một hồi lâu mới có thể hấp dẫn được Minh Lan.

Minh Lan tức giận một trận rồi khóc một trận, ba mẹ con nói chuyện trong chốc lát mới khiến con bé ngã xuống giường thiếp đi.

Minh Cẩm thở dài nhìn gương mặt ngây thơ của em gái, rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, thề non hẹn biển gì đó, nói thì bốc đồng nhưng thực hiện mới biết khó càng thêm khó.

"Hôm nay tụi con lại đây cũng vì chuyện này chứ gì?" Tề thị nhỏ giọng hỏi Minh Cẩm.

"Con mới nghe tin bèn vội vàng lại đây." Minh Cẩm cũng hạ thấp giọng, sợ làm Minh Lan thức giấc, "Mẹ xem có thể dọn nhà sớm hơn hay không? Những thứ gì chưa kịp sửa sang thì dọn qua rồi từ từ sửa cũng không muộn. Loại tin tức này lan truyền rất mau, ước chừng chỉ mất hai ngày là toàn thành sẽ biết. Gia đình chúng ta sống trong Triệu gia xem như ăn nhờ ở đậu, xảy ra loại chuyện này cũng không được tốt, hơn nữa vừa rồi tụi con còn đắc tội Quân Nghiên."

"Con nhỏ mất dạy," Nhắc tới Quân Nghiên, Tề thị nhịn không được mắng, "cứ trắng trợn táo bạo chạy đến nhà chúng ta giương oai. Bình thường Minh Lan vẫn cãi nhau như cơm bữa với nó, nhưng vấn đề này không phải là chuyện tranh chấp giữa hai đứa con nít, vậy mà dám lấy chuyện này tới trêu chọc Minh Lan..."

Minh Cẩm thầm nghĩ, nếu mẹ biết cô ả không phải lại đây chỉ vì vui sướng khi người gặp họa, mà lại đây xúi giục Minh Lan cũng rời nhà trốn đi tìm Giang Du, phỏng chừng không chỉ mắng chửi thôi đâu.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Minh Cẩm vẫn không kể cho Tề thị nghe chuyện xảy ra trước đó, loại chuyện này nói ra chỉ tăng thêm phiền não, tội gì làm điều thừa.

Minh Cẩm và Tề thị bàn bạc một hồi, quyết định ngày hôm sau bắt đầu dọn về nhà mới, tranh thủ dọn xong trong vòng năm ngày, đương nhiên còn phải bao gồm Tề thị bái phỏng gia quyến Triệu phủ thông báo chuyển nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.