Chương trước
Chương sau
Tuy không cần ra ngoài làm lụng nhưng Minh Cẩm vẫn quyết định thu dọn phòng ốc cho gọn gàng. Dù gì cũng phải trụ lại nơi này một thời gian, sắp xếp hợp theo ý mình thì ở sẽ thoải mái hơn.

Khi Lục Trạm từ bên ngoài trở về, Minh Cẩm còn đang bận rộn sắp gọn đồ đạc trong tủ, thấy chồng vào nhà vội buông quần áo trong tay ra đón.

Gả cho một ông chồng võ phu tinh lực dồi dào tuy có rất nhiều chỗ tốt nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng: Chàng ta thích đổ mồ hôi, thích vận động, có chung đức tính với chú cẩu Chiêu Tài là không thích tắm rửa, quần áo chẳng thèm thay cho đến khi nhìn không ra màu sắc, đam mê rong ruổi bên ngoài cả ngày, nếu không phải vì đã thành thân, có lẽ thậm chí đi ngủ cũng lười vào nhà.

Trước lúc cưới Minh Cẩm chỉ thấy bộ dáng trầm ổn an tĩnh của Lục Trạm khi làm việc, cứ tưởng rằng đó chính là bản tính của chàng ta, hiện giờ mới phát hiện Lục Trạm là một anh chàng năng động tràn đầy tinh lực, buổi tối chỉ cần nghỉ ngơi hai canh giờ là đủ dùng. Anh chàng thích lăn lộn, chân tay không lúc nào yên, rốt cuộc Minh Cẩm hiểu ra vì sao Lục Trạm có thể học được nhiều kỹ năng thần kỳ như vậy, nhất định nhờ vào nguồn năng lượng mạnh mẽ dư thừa.

Tuy dồi dào tinh lực có rất nhiều chỗ tốt, bất luận là trong phòng hay ngoài phòng, chuyện giường chiếu hay việc đồng áng, Minh Cẩm đều được hưởng thụ không ít, nhưng đối với người yêu thích sạch sẽ như Minh Cẩm, quá lăn lộn lại không phải chuyện tốt. Quần áo của Lục Trạm phải giặt mỗi ngày, mỗi khi chàng ta bước vào nhà, ập vào mũi không phải mùi hương cỏ hương tùng như trong tiểu thuyết mô tả, trái lại là mùi mồ hôi và bùn đất hôi rình khiến Minh Cẩm phát điên một hồi lâu mới định thần được.

Ban đầu Minh Cẩm thật sự không quá thích ứng với kiểu sống như vậy, cả hai đời đều là lần đầu tiên nàng nếm thử "hương vị" đàn ông khủng khiếp đến thế. Bà nội và Tề thị lo lắng không phải không có đạo lý, hai người có cách sống hoàn toàn khác nhau đích xác rất khó hòa hợp khi ở chung.

Vạn phần may mắn chính là tính tình cả hai đều không tệ, coi như biết thông cảm và hiểu được sự khác biệt của nhau. Mỗi khi gặp vấn đề hai người không nhất trí, thường thường Lục Trạm sẽ nhanh chóng nhường bước, Minh Cẩm cũng không chơi kiểu "được một tấc lại muốn tiến một thước", rất nhiều chuyện thay vì cứ càm ràm chi bằng bắt tay làm, hai người nhanh chóng tìm được nhịp điệu để thích nghi với nhau, cuộc sống tuy khác xa so với tưởng tượng ban đầu nhưng vẫn hài hòa đầm ấm.

“Mệt mỏi không?” Minh Cẩm giúp Lục Trạm cởi y phục dính đầy mồ hôi, tuy biết rõ chồng mình sẽ không mệt ngất ngây vì làm chút lao động chân tay, nàng vẫn luôn hỏi câu này mỗi ngày Lục Trạm trở về không biết chán.

“Không mệt.” Lục Trạm dường như cũng quen được Minh Cẩm quan tâm, nắm tay Minh Cẩm khẽ cười.

Có rất nhiều khi đâu phải không mỏi mệt thì không cần quan tâm, thân thể cường tráng cũng đâu có nghĩa cứ việc thản nhiên mặc kệ. Lúc đầu Lục Trạm đích xác không quen lắm với việc được Minh Cẩm hỏi han, tuy nhiên trong lòng không phải không cảm động. Những năm gần đây có quá nhiều người coi hắn là chỗ dựa, coi hắn là anh hùng vì không gục ngã, coi hắn là một người luôn chiến thắng kẻ địch, nhưng quả thật không hề có người nào dùng giọng điệu dịu dàng quan tâm hắn có mệt mỏi hay không.

“Đi tắm rửa nào,” Minh Cẩm đẩy ông chồng vào phòng tắm, thuận tay cầm quần áo ngâm trong bồn gỗ bắt đầu vò.



“Nàng đừng nên làm việc nhà nữa." Lục Trạm ngăn cản Minh Cẩm.

“Việc lớn nhỏ trong nhà đều được bà mẫu nhận lấy hết rồi,” Minh Cẩm cười lắc lắc đầu, “Hiện giờ chỉ còn mỗi việc chăm sóc cho chàng, em không muốn ngay cả chuyện này mà cũng nhờ tay người khác.”

“Để ta tự giặt được mà.” Lục Trạm nói, “Mấy hôm nay nàng dọn dẹp nhà cửa vất vả quá rồi.”

“Thôi đi,” Minh Cẩm khinh thường nguýt Lục Trạm, “Ngâm đồ trong bồn gỗ rồi dùng chân dẫm vài cái thì coi như giặt quần áo? Chàng giặt đồ kiểu đó khiến em phải mất công giặt lại, tội gì?”

Lục Trạm không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống nói với cô nàng khó tính: “Vợ à, bụng nàng đã lớn rồi, hãy hạ thấp yêu cầu một chút. Quần áo của nàng ta sẽ giặt đúng theo cách của nàng, còn quần áo của ta thì cứ để ta tùy tiện giặt sao cũng được.”

“Khó khăn lắm mới tập xong thói quen tốt, không thể dễ dàng sửa lại.” Minh Cẩm cười lắc đầu, “Mấy việc này đâu nặng nhọc gì, em vẫn có thể làm được, chàng đừng coi em như một cô tiểu thư yếu ớt.” Nói đến đây bèn giơ tay đẩy ông chồng, “Chàng đi tắm mau lên, người toàn mùi mồ hôi ngửi khó chịu quá.”

Lục Trạm không còn cách nào khác, biết sức khỏe Minh Cẩm luôn rất tốt nên cũng không tiếp tục ngăn cản, xoay người đi tắm.

Minh Cẩm vừa giặt quần áo vừa kể cho Lục Trạm nghe: “Hôm nay hỏi Diệp Tử mới biết, hóa ra Tiểu Nguyên sợ chúng ta có bé con thì sẽ không thích hắn nữa, vì thế mới muốn vào trường học hành.”

“Thằng nhóc này,” Lục Trạm cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, “Không tin tưởng ông già nó vậy sao?”

“Tóm lại chàng nên đi hỏi hắn đi,” Minh Cẩm lại nói, “Em sợ nếu em hỏi thì hắn không dám nói lời thật.”

“Được rồi, ngày mai ta sẽ hỏi nó.” Lục Trạm đáp ứng rất dứt khoát.

“Còn nữa,” Minh Cẩm ngừng tay một chút, “Tốt nhất chàng nên hỏi xem hắn có dự tính gì cho tương lai hay không. Nếu hắn muốn vươn lên cao, em cảm thấy theo con đường học vấn cũng không sai. Xã hội hiện tại trọng văn không trọng võ, nếu hắn thiệt tình thích thì để hắn đến trường học cũng rất nên, tương lai có công danh sẽ tốt hơn so với tập võ hoặc làm nông.”

“Nàng khá giỏi trong việc lên kế hoạch cho nó.” Lục Trạm ở bên kia dội nước ào ào khiến giọng nói bị át nghe không rõ lắm.

Minh Cẩm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bên đó, ông tướng này ngay cả tắm rửa cũng không yên phận, lúc nào cũng xối cho một phòng ngập nước, thật muốn biến phòng tắm thành Thủy Liêm Động.

“Em sợ nếu em nói với hắn như vậy sẽ khiến hắn cho rằng em không muốn để hắn ở nhà,” Minh Cẩm thở dài, làm mẹ kế khó thế đấy, “Thật ra em có bị hiểu lầm thì cũng không thành vấn đề, chỉ sợ hắn đang trong tuổi thiếu niên, bởi vì giận dỗi nhất thời mà đưa ra quyết định sai lầm hại tương lai của chính hắn. Áo gấm tuy đẹp nhưng không phải ai cũng thích mặc, làm người phải tìm được chuyện mình thích để hướng tới, nếu có điều kiện thì nên chọn con đường bản thân thích nhất để đi mới tốt.”

Từ thái độ của Sở Hoài Uyên và Tiểu Văn, có thể nhìn ra cha nuôi giữ một tầm vóc quan trọng thế nào trong việc trưởng thành của bọn nhỏ. Minh Cẩm không phải thánh nhân, tính toán cho Tiểu Nguyên chính là vì Lục Trạm, ngoại trừ bỏ ra một số tiền thì nàng không có bất luận tổn thất gì, vì thế nàng vui vẻ làm người tốt.

Nói chuyện một hồi thì Lục Trạm ra khỏi phòng tắm, trong tay cầm một khăn vải lau tóc thật mạnh khiến những giọt nước bắn ra tứ tung. Minh Cẩm cũng đã giặt quần áo xong, vội vàng treo đồ lên sào rồi đi đến giúp Lục Trạm lau tóc.



Lục Trạm vốn lười lau khô tóc nhưng Minh Cẩm luôn không đồng ý hắn để tóc ướt đi ngủ, nói là tương lai sẽ chịu khổ, lúc này có vợ tiếp nhận việc này bèn nhẹ nhõm buông khăn vải, hưởng thụ mỹ nhân phục vụ.

Kết hôn với Lục Trạm bấy lâu, Minh Cẩm phát hiện ông chồng tắm rồi cũng không thích lau người, cứ để người ướt đẫm như vậy trực tiếp mặc quần áo vào. Lúc này chàng ta để lộ phần lớn thân thể ướt dầm dề, lưng ngực tay chân đều dính nước chảy dọc xuống.

Minh Cẩm thuần thục cầm khăn vải lau khô tóc cho Lục Trạm, sau đó mới để chàng ta nằm trên giường gối đầu lên đùi mình chải lại mái tóc vừa khô.

Lúc đầu khi mới biết nàng mang thai, Lục Trạm cũng cuống lên mấy ngày nhưng sau lại không giống Minh Cẩm tưởng tượng kiểu như không cho nàng làm bất cứ chuyện gì. Ngẫm lại Minh Cẩm thấy cũng đúng thôi, vô lẽ suốt thời gian hoài thai mười tháng cứ bắt nàng ngồi yên một chỗ giống phế nhân?

Dù sao trong tiểu thuyết viết không phù hợp với thực tế, nếu thật ngay cả miếng bánh cũng không cho lấy, làm thế nào ba bốn tháng sau còn nhịn không được làm chút vận động giường chiếu, chẳng lẽ ít mệt nhọc hơn so với việc lấy vài món đồ? Tuy Lục Trạm không cấm Minh Cẩm làm chút việc không cần tốn sức, nhưng chàng ta vẫn rất nhẫn nhịn không chạm vào nàng, mấy ngày nay ngủ càng ít.

“Nàng yên tâm.” Lục Trạm mơ màng sắp ngủ, “Chuyện của Tiểu Nguyên cứ để ta đi nói, tuy tính tình hắn có chút quái đản nhưng là đứa trẻ ngoan. Hiện tại nó chưa quen thuộc với nàng nên mới phòng bị, ở chung một thời gian thì hai người sẽ tốt thôi.”

“Ừ.” Minh Cẩm gật đầu.

Nàng cũng tin tưởng Tiểu Nguyên là đứa trẻ tốt, tính cách và hành vi của Tiểu Nguyên khác xa Tiểu Văn, Lục lão cha và Lục lão nương là dân quê chất phác thật thà, đứa trẻ được họ nuôi lớn sẽ không hư được.

Lục Trạm đã nói sẽ giải quyết chuyện của Tiểu Nguyên, Minh Cẩm hưng phấn cầm những bộ y phục nhỏ xinh đưa Lục Trạm xem, tất cả đều dùng loại vải tốt nhất, chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay trông đáng yêu khiến người không nỡ buông tay.

Lục Trạm vụng về thưởng thức một đôi giày nhỏ, lúc này mới nở nụ cười ngây ngô đáng lẽ phải có hôm biết tin Minh Cẩm mang thai.

Từ khi Minh Cẩm xác định mình đã hoài thai, bụng nàng to lên thấy rõ. Cũng may quần áo trước nay của nàng đều may rộng rãi, vì thế không bị trải qua thời điểm xấu hổ khi phải mặc đồ chật ních giống Tiểu Ngọc.

Lục Trạm ôm Minh Cẩm vào lòng, nhẹ nhàng hít hương thơm cơ thể của nàng, thấp giọng nói: “Ta thật cao hứng.”

“Cao hứng chuyện gì?” Minh Cẩm tò mò nhìn Lục Trạm.

“Lúc trước Giang gia giao cho ta nhiệm vụ đi tìm kiếm thằng con trai ngốc của họ, ta còn cảm thấy rất phiền,” Lục Trạm cười hì hì, “Hiện giờ lại cảm thấy thiếu Giang gia một phần quà cho bà mối.”

Minh Cẩm cũng bật cười, giơ tay vuốt tóc sau gáy của Lục Trạm: “Vậy chẳng phải chàng cũng thiếu Lục gia bên kia một phần quà bà mối?”

"Ừ.” Vẻ mặt Lục Trạm bỗng trở nên cổ quái, hỏi Minh Cẩm, “Con trai nhà họ Lục kia tên là gì?”

“Lục Tử Minh.” Minh Cẩm nhắm mắt lại, rúc vào lòng Lục Trạm.



“Sao nàng nhớ rõ đến vậy?” Lục Trạm hiện ra vài phần bất mãn, thở dài, “Ta có biết tên này.”

“Chàng biết y?” Minh Cẩm mở mắt, “Sao chưa bao giờ nghe chàng đề cập tới?”

“Mãi sau này ta mới biết,” Lục Trạm mặt mày vô tội, “Năm đó ở trên chiến trường ta đã gặp qua thằng con Lục gia.”

“Em đoán là vậy.” Minh Cẩm gật đầu, nơi duy nhất Lục Tử Minh và Lục Trạm có thể gặp nhau phỏng chừng chỉ ở trên chiến trường, “Tuy nhiên y không có bản lĩnh như chàng nên chết trận sa trường.”

Sắc mặt Lục Trạm trở nên càng thêm cổ quái, ngập ngừng nói với Minh Cẩm: “Nếu ta nói... năm đó là ta hạ lệnh giết chết Lục Tử Minh, nàng sẽ làm thế nào?”

Minh Cẩm sửng sốt nhìn Lục Trạm, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, bật cười nói: “Y đâu có liên quan gì tới em, đáng giá hỏi em muốn làm thế nào sao?”

Lục Trạm ôm Minh Cẩm chặt hơn, vùi mặt vào tóc nàng, thẳng thắn thú nhận: “Thật ra ngay từ lúc thành thân với nàng ta đã biết rồi, nhưng vẫn giấu mãi đến khi nàng đã hoài thai, xác định nàng sẽ không rời đi mới dám tiết lộ.”

“Chàng không nói ra cũng không sao.” Minh Cẩm lắc đầu, giơ tay luồn vô tóc chồng, “Em tin tưởng chàng không phải loại giết người làm vui, chàng có thể được các chiến hữu kính trọng như vậy, nếu ra tay giết người thì nhất định có lý do.”

Lục Trạm thở dài, hơi thở quét qua tai Minh Cẩm: “Năm đó sau khi Tướng quân chết trận, lập tức có một nhóm binh sĩ muốn đào tẩu trong đêm. Vì ổn định lòng quân, ta bèn giết mấy kẻ cầm đầu...”

“Em không phải muốn chàng giải thích.” Minh Cẩm giơ tay bịt miệng Lục Trạm, “Em đã hoài thai, không thích nghe mấy chuyện đánh đánh giết giết, chi bằng nói chút chuyện gì tốt đẹp.”

Người cổ đại không chú ý vấn đề thai giáo, nhưng Minh Cẩm lại không muốn con mình chưa sinh ra đã nghe được chuyện giết chóc và tử vong.

Lục Trạm cúi đầu nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Minh Cẩm, hồi lâu mới mỉn cười gật đầu nói: "Được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.