Lục Trạm tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, lại phát hiện thê tử lẽ ra đã ngủ say đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi sởn cả gai ốc: “Tại sao nhìn ta như vậy?”
“Em vừa phát hiện,” Minh Cẩm không trả lời thẳng câu hỏi, “Diệp Tử và Tiểu Nguyên đều sợ Tiểu Văn.”
Lục Trạm sững người trong giây lát, cười khổ: “Nàng thật sự tinh ý.”
“Lòng em còn nhỏ như ruột gà nữa đấy,” Minh Cẩm đứng lên, “Rốt cuộc Tiểu Văn làm chuyện 'Thiên nộ nhân oán' gì mà khiến hai đứa nhỏ bị dọa đến như vậy?”
“Thật ra cũng có chuyện.” Lục Trạm bất đắc dĩ đáp, “Lúc trước Tiểu Văn luôn tới nhà tìm ta, vì muốn thân cận với ta nên tính kế hai đứa nó rất nhiều lần. Có một lần vì muốn ở lại trong nhà nên lén lấy độc dược của Sở Hoài Uyên chuốc cho Diệp Tử, hại Diệp Tử bệnh vài ngày.”
Minh Cẩm hết ý kiến, hồi lâu mới thắc mắc: “Vậy mà lúc trước mẹ chàng còn thích nó?” Phẩm vị Lục lão nương không khỏi quá mức kỳ quái.
“Những vụ này đương nhiên không thể để mẹ biết,” Lục Trạm nhịn không được mỉm cười, “Mẹ luôn cảm thấy Tiểu Văn là đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện và siêng năng làm việc nhà, không hề biết thật ra những việc đó đều do khuê nữ và tôn nhi làm hết.”
“Sao chàng không nói sớm cho bà mẫu biết?” Minh Cẩm trợn mắt lườm Lục Trạm một cái.
Nếu lúc trước chàng ta nói ra thì ước chừng Lục lão nương có thể nhìn người con dâu nàng đây thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2526954/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.