Minh Cẩm không thể diễn tả cảm xúc lúc này của mình, chỉ thấy mắt đầy sao xẹt nhưng phải bức bách bản thân bình tĩnh lại.
Không thể rối loạn, Minh Cẩm tự nhủ, móng tay hung hăng cắm vào thịt khiến sự đau đớn đánh thức lý trí.
“Tôi không tin.” Minh Cẩm gằn từng chữ, “Tôi không tin mình có thể quý giá đến mức làm bọn chúng phải hao phí biết bao tinh lực lên người tôi.”
Bất kể là Tiểu Văn một lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hay là cha Xuân Hương có mối thù không đội trời chung với Phó gia, hai kẻ đó đều bám vào Quân Nghiên, mà Quân Nghiên chẳng có huyết hải thâm thù gì với Phó gia. Khi Quân Nghiên bỏ trốn đã tuyên bố muốn trả lại gấp ngàn lần cho những kẻ đã từng lợi dụng cô ả rồi vứt bỏ, so sánh với những kẻ đó thì Phó gia thật sự quá bé nhỏ không đáng kể.
Huống hồ, Lục Trạm cũng từng nhận xét, thực lực hiện tại Quân Nghiên có được tuyệt đối nhờ vào một người giấu mặt phía sau màn hỗ trợ. Nếu người này không ngu xuẩn và hơi có chút đầu óc, nhất định không thể tốn nhiều công sức như vậy để đối phó với một Phó gia nhỏ nhoi.
Vì một gia tộc nho nhỏ còn chưa được xem như đã khởi sắc, hơn nữa đang thận trọng tồn tại giữa chốn quan trường ở tần thấp nhất, đáng giá mất công đến thế hay sao?
Minh Cẩm dần dần bình tĩnh lại, nhìn Lục Trạm hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Nói ra thì rất dài.” Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2526897/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.