“Triệu cô nương có lẽ không biết nhiều lắm đâu.” Minh Cẩm an ủi, “Cô ả không có khả năng biết kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện, chẳng phải trước đó cô ả thường xuyên đoán sai mới xảy ra vấn đề? Không thấy được cô ả thật sự biết chi tiết.”
“Vụ này có ảnh hưởng rất lớn đến Hoài Uyên,” Lục Trạm vẫn nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Cụ thể là chuyện gì ta không thể tiết lộ, nhưng tuyệt đối là một vụ khiến hắn không bao giờ muốn nhắc tới, thậm chí vĩnh viễn không muốn nhớ đến. Cũng khó trách hắn bị phong thư kích thích thành như vậy.”
Vì để kéo gần quan hệ với người khác mà lôi ra tâm sự thầm kín của người ta phơi bày dưới ánh mặt trời, đào lên chuyện riêng bí ẩn nhất của người ta rồi cùng đương sự thảo luận, loại hành động này quả nhiên là đặc điểm của nữ chính trong truyện xuyên sách.
Minh Cẩm rốt cuộc có chút tội nghiệp Sở Hoài Uyên, tuy không tự mình ra tay khiến Sở Hoài Uyên nếm mùi đau khổ, nhưng cho dù trước đó Sở Hoài Uyên che chở Tiểu Văn, hiện giờ y bị trừng phạt như vậy đã đủ rồi, không cần nàng động thủ.
Lục Trạm không biết lá thư kia viết gì, nhưng hậu quả chính là Sở Hoài Uyên nổi trận lôi đình muốn giết người. Nếu dân Đông Viên muốn giết ai, không phải giống người bình thường chỉ tuyên bố như vậy rồi nghiến răng nghiến lợi một trận là cho qua. Huống chi, Quân Nghiên đã biết bí mật chôn sâu nhất trong lòng mà Sở Hoài Uyên không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2526874/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.