Minh Cẩm mặc kệ cà tím trong tay, tùy tiện thảy sang một bên, nhấc váy hối hả chạy ra ngoài mở cửa cho mọi người.
“Trở về rồi?” Minh Cẩm kinh hỉ nhìn Lục Trạm.
“Ừ.” Lục Trạm hàm hồ gật đầu, quay sang bảo những người khác, “Các ngươi về trước đi, hôm nay Hoài Uyên ở lại nhà ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng nói.”
Những người khác trông vẫn bình tĩnh, chào hỏi Minh Cẩm rồi gật đầu với Lục Trạm, lần lượt giải tán.
Riêng Minh Cẩm nghe vậy thì quả tim thót lại, thấy Lục Trạm đưa mắt ra hiệu cho mình, chỉ thoáng gật đầu rồi liếc sang Sở Hoài Uyên bên cạnh. Nhìn sắc mặt y xám ngoét, cơ bắp trên mặt căng chặt đến mức Minh Cẩm hoài nghi y sắp nghiến vỡ răng, ánh mắt lập loè âm u, siết tay thành nắm đấm cứng đờ đặt bên hông.
Sở Hoài Uyên cảm giác được tầm mắt của Minh Cẩm, nỗ lực điều chỉnh cơ mặt cứng còng, nhếch khóe môi nặn ra một nụ cười: “Tẩu tử.”
Nụ cười khiến trong đầu Minh Cẩm chợt hiện lên bốn chữ to: Ông kẹ dọa trẻ.
Từ khi Sở Hoài Uyên ăn mệt do Tiểu Văn tặng cho thì vẫn luôn ngoan ngoãn gọi Minh Cẩm tẩu tử, nhưng đây là lần đầu tiên Minh Cẩm nghe gọi mà lạnh cả người.
“Đừng đứng sững ngoài cửa,” Lục Trạm cười bảo, “Đi vào trước hẵng nói, ta vẫn chưa ăn cơm suốt một ngày, đói lả rồi!” Nói xong nháy mắt vài cái với Minh Cẩm.
“Vừa đúng lúc làm cơm,” Minh Cẩm cũng mỉm cười, “Hai người đi rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2526858/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.