Minh Cẩm cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, ngơ ngác ngẩng lên nhìn về phía người nọ.
Hàng mày anh khí, đôi mắt có thần, viền môi quen thuộc.
Lục Trạm đưa tay thật cẩn thận đỡ Minh Cẩm dựa vào người mình, nói khẽ với nàng: “Không sao nữa rồi.”
Minh Cẩm xụi lơ, trợt xuống ngồi phịch dưới đất.
Sàn nhà đầy máu, trên người Minh Cẩm cũng là máu của chính mình và của cha Xuân Hương. Nàng ngồi dưới đất, cảm giác dưới tay có chất lỏng dính nhớp trộn lẫn với bùn đất sền sệt, nhịn không được nôn khan một trận.
Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tử vong chân chính, so với xem trong TV càng chấn động hơn nhiều.
Nhớ tới vê mặt kinh ngạc của cha Xuân Hương khi bị trúng đạn, ngực phun máu tươi, còn thân thể dần dần không nhúc nhích, dưới ánh trăng nàng có thể rõ ràng nhìn được tròng mắt trợn trừng của ông ta, giống như không thể tin nổi. Mới vừa rồi tập trung trí lực đối phó với Tiểu Văn, Minh Cẩm không rảnh để hồi tưởng, hiện tại nghĩ đến, mãi đến khi ông ta tắt thở đều không nhắm mắt, trong đôi mắt mở trừng là nỗi ham sống sợ chết, đôi mắt kia cứ như luôn nhìn chằm chằm vào nàng không chớp.
Minh Cẩm cảm thấy trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió đêm buốt giá thổi vào càng khiến nàng run rẩy kịch liệt. Nàng không dám cúi nhìn nhưng khóe mắt vẫn đọng lại một mảnh huyết sắc khảm sâu vào đầu óc nàng. Ngọn gió cũng tác quái, như muốn thổi tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2526840/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.