Minh Cẩm cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, ngơ ngác ngẩng lên nhìn về phía người nọ.
Hàng mày anh khí, đôi mắt có thần, viền môi quen thuộc.
Lục Trạm đưa tay thật cẩn thận đỡ Minh Cẩm dựa vào người mình, nói khẽ với nàng: “Không sao nữa rồi.”
Minh Cẩm xụi lơ, trợt xuống ngồi phịch dưới đất.
Sàn nhà đầy máu, trên người Minh Cẩm cũng là máu của chính mình và của cha Xuân Hương. Nàng ngồi dưới đất, cảm giác dưới tay có chất lỏng dính nhớp trộn lẫn với bùn đất sền sệt, nhịn không được nôn khan một trận.
Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tử vong chân chính, so với xem trong TV càng chấn động hơn nhiều.
Nhớ tới vê mặt kinh ngạc của cha Xuân Hương khi bị trúng đạn, ngực phun máu tươi, còn thân thể dần dần không nhúc nhích, dưới ánh trăng nàng có thể rõ ràng nhìn được tròng mắt trợn trừng của ông ta, giống như không thể tin nổi. Mới vừa rồi tập trung trí lực đối phó với Tiểu Văn, Minh Cẩm không rảnh để hồi tưởng, hiện tại nghĩ đến, mãi đến khi ông ta tắt thở đều không nhắm mắt, trong đôi mắt mở trừng là nỗi ham sống sợ chết, đôi mắt kia cứ như luôn nhìn chằm chằm vào nàng không chớp.
Minh Cẩm cảm thấy trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió đêm buốt giá thổi vào càng khiến nàng run rẩy kịch liệt. Nàng không dám cúi nhìn nhưng khóe mắt vẫn đọng lại một mảnh huyết sắc khảm sâu vào đầu óc nàng. Ngọn gió cũng tác quái, như muốn thổi tất cả hơi thở đẫm máu trong phòng vào cơ thể nàng, làm bỏng phổi nàng.
Như thể đáp lại cảm xúc của nàng, dạ dày Minh Cẩm lại cuồn cuộn một trận, nàng theo bản năng giơ tay che miệng.
“Không sao nữa rồi.” Lục Trạm khom lưng, luồn tay dưới nách Minh Cẩm muốn bế nàng lên nhưng bị Minh Cẩm đẩy ra. Nàng quay đầu sang một bên, rốt cuộc phun ra hết toàn bộ cơm tối trong bụng.
Trong phòng vốn đã tanh mùi máu, hiện tại trộn lẫn thêm mùi chua lòm của nôn mửa, Minh Cẩm ngửi được mùi khủng khiếp này càng chịu không nổi, nôn mật xanh mật vàng, dường như muốn nôn ra hết nội tạng.
Lục Trạm bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ sau lưng Minh Cẩm, giơ tay đỡ lấy nàng miễn cho nàng ngã xuông đất vì mất sức.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình giết người, tuy không phản ứng mãnh liệt như Minh Cẩm nhưng cũng phải mất mấy ngày mới có thể vượt qua. Nghĩ đến đây hắn càng thêm đau lòng, ngay cả động tác đều dịu dàng hơn lúc xưa gấp trăm lần.
Minh Cẩm cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, mồm miệng vừa chua vừa đắng, đầu càng thêm trướng đau, rốt cuộc nhịn không được rên rỉ một tiếng, nỗ lực nén xuống cảm giác vẫn muốn nôn.
Đây là tác động tâm lý, Minh Cẩm nhắm mắt nói với chính mình, miễn cưỡng bản thân không nên hồi tưởng giây phút cha Xuân Hương ngã xuống, càng không cần cẩn thận hồi tưởng về sự việc phát sinh vừa rồi.
Tất cả đều trôi qua, Minh Cẩm dùng tay áo quệt miệng, nhưng vẫn cảm giác trong miệng khó chịu, nhịn không được nhíu chặt mày.
Chính mình và Lục Phi đều an toàn, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Minh Cẩm thầm trấn an bản thân.
“Em... muốn súc miệng.” Minh Cẩm lẩm bẩm, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Lục Trạm dường như bị kinh ngạc vì Minh Cẩm lấy lại tinh thần nhanh như vậy. Vừa rồi hắn đã đưa ra quyết định, nếu Minh Cẩm tiếp tục nôn không ngừng thì trực tiếp đánh ngất nàng. Ai ngờ nàng cứ thế nhỏm dậy dựa vào ngực mình rồi nói câu này.
Lục Trạm nhịn không được bật cười vì lúc này Minh Cẩm còn muốn giữ gìn vệ sinh khoang miệng, có phải hắn nên cảm kích thói quen sạch sẽ khiến người phát điên của cô vợ nhà mình?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Lục Trạm vẫn không chần chờ, đỡ Minh Cẩm đứng dậy dựa vào cạnh cửa, sau đó lập tức xoay người đi lấy chén trà.
Minh Cẩm mất đi hơi ấm từ người Lục Trạm mang đến, cảm thấy thân thể không còn sức lực, hai chân nhũn ra lại trợt xuống ngồi phịch dưới đất.
Dù sao bộ quần áo này không thể mặc lại, thôi thì đơn giản chẳng thèm bận tâm, nàng duỗi chân làm chính mình thoải mái hơn một chút.
Ấm nước đã bị Tiểu Văn ném vỡ, cũng may Minh Cẩm còn thừa nửa chén trà chưa uống hết, Lục Trạm thật cẩn thận bưng chén nước cuối cùng, xoay người thấy Minh Cẩm xụi lơ như đống bùn, hơi cong cong khóe môi, đi tới kề chén trà bên miệng nàng.
Minh Cẩm súc miệng, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn chút, hất chén không sang một bên, tùy ý để nó lật ngược rồi rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh. Nàng mở tay Lục Trạm ra rồi áp mặt mình vào lòng bàn tay ấm áp của chàng, sau đó an tâm thở phào, nhắm mắt lại.
Lục Trạm nhìn biểu cảm hài lòng hiếm thấy của Minh Cẩm như một chú mèo con ngoan ngoãn, cuối cùng buông bỏ sự lo lắng trước đó, cong lưng, xốc lên Minh Cẩm đặt trọng lượng nửa người nàng trên đùi mình.
Tiểu Văn tỉnh lại từ cơn đau nhức, chứng kiến hai người thân mật âu yếm dán vào bên nhau, một người vẻ mặt mệt mỏi tìm kiếm an ủi, người kia vẻ mặt dịu dàng hiếm có, cúi đầu nhìn chăm chú đối phương. Trong lòng Tiểu Văn vừa hận vừa đố kỵ, cố nén sự đau đớn trên đùi và trên cánh tay, dịch người sang bên cạnh.
Bên kia, con dao găm tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, hấp dẫn Tiểu Văn nghiến răng bò tới.
Lục Trạm thậm chí không thèm quay sang nhìn Tiểu Văn, chỉ nhẹ nhàng nhặt khẩu súng ném ra đằng sau, vừa vặn nện vào cánh tay Tiểu Văn đang vươn ra.
Tiểu Văn rú lên thảm thiết, ngã sấp trên mặt đất không thể động đậy.
Lục Trạm trấn an vỗ vỗ Minh Cẩm bị tiếng rú thảm thiết làm sợ tới mức giật nảy mình. Tiếng rên la của Tiểu Văn xói vào đầu Minh Cẩm, tất cả tâm lý vừa mới xây dựng đều trở thành phế thải, lại một lần nữa bắt đầu phát run không ngừng với cường độ dọa người, cả thân hình đều xụi lơ dưới đất. Lục Trạm đưa tay muốn xốc nàng lên, lại phát hiện tay chân nàng mềm oặt rụng rời, căn bản không đỡ nổi cơ thể.
Một lúc sau Minh Cẩm mới hoàn hồn, miễn cưỡng hơi mỉm cười với Lục Trạm, giọng nói run rẩy: "Em không có việc gì, chàng cứ đi...”
Lục Trạm thuận thể cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Minh Cẩm, nhíu mày, ngồi xổm xuống bế ngang nàng lên, sau đó cũng chẳng thèm nhìn, nhân tiện cho Tiểu Văn đang kêu rên một cú đá.
Chả biết Lục Trạm dùng góc độ hay lực đạo gì, ngay lập tức Tiểu Văn lại ngã sóng xoài trên mặt đất.
Thế giới rốt cuộc an tĩnh.
Minh Cẩm bất an hơi hé miệng nhưng vẫn chưa nói gì.
Mùi vị quen thuộc và vòm ngực vững chãi rốt cuộc khiến nàng thả lỏng, Minh Cẩm mệt mỏi dựa vào vai Lục Trạm, tùy ý để chàng bế mình đưa đến giường.
Lục Trạm nhẹ nhàng buông Minh Cẩm xuống, không rời đi mà vẫn tiếp tục ôm nàng ngồi ở mép giường, hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của nàng, vẻ mặt hối hận: “Thực xin lỗi.”
Lục Trạm luôn luôn gặp nguy không loạn cảm thấy tâm lý chịu đựng của mình dường như kém đi, nghĩ đến mối nguy hiểm mà Minh Cẩm gặp phải vừa rồi, hắn lại càng cảm thấy kinh khủng và sợ hãi.
Minh Cẩm nắm lấy tay chồng, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, khôi phục tinh thần: “Có phải em rất lợi hại hay không?”
“Khiến người... kinh ngạc...” Lục Trạm giơ tay nâng cằm Minh Cẩm, cúi đầu dán miệng lên cánh môi mềm mại của nàng, lưu luyến quên thôi.
Hô hấp của hai người dần dần trở nên nặng nề, nhưng Minh Cẩm chợt nhớ tới điều gì đó, đẩy Lục Trạm ra, mở to mắt định nói.
“Ta biết.” Lục Trạm chặn lời Minh Cẩm, cười khổ: “Để ta đi xử lý hai kẻ kia.” Nói xong đứng dậy dợm bước ra ngoài.
Minh Cẩm nuốt xuống những lời vừa đến miệng, vội vàng đứng dậy, nhưng lại phát hiện chân tay đã nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Nàng đừng xuống giường.” Lục Trạm nhíu mày, xoay người tay mắt lanh lẹ đỡ lấy eo Minh Cẩm, đặt nàng trên giường lần nữa.
“Lục Phi đang ở dưới gầm giường.”
Minh Cẩm sốt ruột, vừa rồi chỉ lo hoảng loạn mà quên bén mất thằng bé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]