Ngày hôm sau thức dậy, cả Minh Cẩm và Lục Phi đều buồn ngủ mắt nhập nhèm, nhưng rốt cuộc không phải ở nhà mình, Minh Cẩm vẫn miễn cưỡng ngồi dậy.
“Nàng và Lục Phi hãy ngủ tiếp trong chốc lát.” Lục Trạm nhìn ra Minh Cẩm do dự, đẩy nàng trở lại giường, “Giữa trưa sẽ kêu nàng dậy.”
"Làm vậy coi sao được.” Minh Cẩm dụi mắt, đưa tay nhéo bên eo Lục Trạm một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Lục Phi ngủ trễ chút thật ra không có gì, nhưng ngày hôm qua chàng vừa về...” Nàng không nói hết câu.
Màn kinh tâm động phách đêm qua dĩ nhiên không thể nói với cha mẹ Lục, nhưng ấm nước và chén trà vỡ tan cùng với giá áo bị gãy thì bất luận làm thế nào đều che giấu không được.
Tuy mấy thứ kia không có giá trị, nhưng ngặt nỗi ngày hôm qua Lục Trạm về nhà lúc nửa đêm...
Minh Cẩm không khỏi đỏ mặt, nếu thật hai vợ chồng có làm chút chuyện gì để người ta hiểu lầm cũng không sao, nhưng khổ nỗi đêm qua bọn họ đều mệt muốn chết, cho dù có định vận động một chút cũng chả đủ sức.
Lục Trạm nhìn vành tai đỏ bừng của Minh Cẩm, nhìn nhìn đống mảnh sứ vỡ và giá áo gãy trong góc nhà, rốt cuộc nhịn không được bật cười ha hả, làm Minh Cẩm đang áp đầu vào vòm ngực anh chàng bị một trận rung động.
“Vẫn nên rời giường thôi.” Minh Cẩm bất đắc dĩ, cố gắng vực dậy tinh thần, đứng lên thay quần áo.
Đáp lại nàng là một tràng cười trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2526833/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.