Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ Lục Trạm đã dặn buổi tối sẽ ráng về nhanh, vì thế Minh Cẩm mời chị cả ăn cơm chiều rồi để chị về nhà.

Gia đình chị cả xem như nhờ họa được phúc, cuối cùng có thể được người trong thôn chấp nhận, ngầm đồng ý cho họ dọn về gần thôn. Hai người đương nhiên hy vọng tiến hành càng sớm càng tốt.

Dạo này hai vợ chồng vẫn luôn dọn dẹp đồ đạc cần thiết để chuyển đi, nhà chồng chị cả đã sắp xếp ổn thỏa cho gia đình chị, mua được một căn nhà cũ ở thôn bên, lúc này cũng đang thu dọn.

Dựa theo ý của chị cả, đợi nhóm người nòng cốt dọn khỏi Đông Viên thì gia đình chị cũng rời đi.

Minh Cẩm tiễn chị cả còn chưa hồi phục cảm xúc hưng phấn, trở vào nhà tắm cho Lục Phi, sau đó đọc sách trong chốc lát. Lúc này nàng mới phát giác trời đã tối đen mà Lục Trạm vẫn chưa trở về, không khỏi ra cửa xem sao.

Tiểu Nguyên và Sở Hoài Uyên đang ở trong sân dọn dẹp đống gỗ Lục Trạm khuân về, thấy Minh Cẩm ra tới, Sở Hoài Uyên cười trấn an: “Có lẽ chẩn bệnh cần thời gian lâu chút, tẩu tử đừng sốt ruột.”

Minh Cẩm gật đầu, nhưng không về phòng mà tò mò hỏi Sở Hoài Uyên: “Gỗ này để làm gia cụ à? Đóng gia cụ ở đây xong phải dọn sang bên kia, chẳng phải quá phiền toái?”



“Vốn cũng định để Lục Trạm qua bên kia làm,” Sở Hoài Uyên cười như mếu, “Nhưng mấy ngày trước hắn đột nhiên nói không đi nữa, còn muốn làm ở chỗ này, kêu chúng ta chuyển gỗ lại đây.”

Minh Cẩm đỏ mặt, dĩ nhiên biết bởi vì mình mang thai mới khiến Lục Trạm sửa lại kế hoạch. Thế nhưng bất thình lình đổi ý như vậy e là sẽ mang đến không ít phiền phức cho người Đông Viên, trong mắt nàng không khỏi ánh lên vẻ xin lỗi.

Tuy Minh Cẩm chưa từng vào sinh ra tử với người Đông Viên, nhưng sống ở đây một thời gian khá dài, hơn nữa cảm tình giữa Lục Trạm và những chiến hữu rất thâm hậu, khiến Minh Cẩm cũng dần dần coi dân cư Đông Viên gần như thân thích có thể tin tưởng được.

Nếu lúc ban đầu không vướng phải chuyện của Tiểu Văn và cảm xúc mâu thuẫn với Sở Hoài Uyên khiến Minh Cẩm có điểm đề phòng người Đông Viên, có lẽ tình thân này còn sẽ đến sớm hơn.

Nhưng xét theo chiều hướng tích cực, chính vì trải qua sự phản bội và thương tổn mà Sở Hoài Uyên là tên đàn ông tính tình cổ quái không dễ thân thiện nhất Đông Viên đã bắt đầu nhìn Minh Cẩm bằng con mắt khác, hiện tại thái độ đối xử với Minh Cẩm quả thực là khác biệt với lúc trước một trời một vực, coi như Minh Cẩm cũng nhờ họa được phúc.

Sau khi Tiểu Văn chết, Sở Hoài Uyên lại bị sa sút tinh thần một thời gian. Y đào ra thi thể Tiểu Văn rồi hạ táng lần nữa, còn mời hòa thượng siêu độ mấy ngày. Sở Hoài Uyên vẫn luôn tự trách về những hành vi sau này của Tiểu Văn, cho rằng chính mình không giáo dục tốt đứa nhỏ kia mới có thể làm nó biến thành tình trạng như vậy, hiện giờ Tiểu Văn mất mạng thì y cũng có một phần trách nhiệm.

Mấy ngày nay cũng nhờ Lục Trạm cưỡng bức lôi kéo y đi khắp nơi hỗ trợ mới giúp y chậm rãi khôi phục tinh thần.

“Tẩu tử không cần cảm thấy áy náy,” Sở Hoài Uyên cười càng vui vẻ hơn, “Nghề mộc chính là khảo nghiệm tay nghề chứ không phải đồ gỗ càng lớn càng có giá trị, ngược lại càng tinh xảo càng tốt. Nếu Lục Trạm ở bên kia nóng lòng về nhà, e là chỉ qua loa cưa gỗ rồi ghép lại với nhau là coi như báo cáo kết quả công tác. Hiện giờ muốn bù lại công sức của mọi người mà hắn mới có thể làm chăm chút hơn.”

“Chẳng lẽ trong quá khứ, Lục Trạm làm gia cụ cho mọi người mà còn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu?” Minh Cẩm ngạc nhiên trợn mắt.

Lục Trạm là người tính tình trầm ổn kiên định, hoàn toàn không giống kiểu có thể lười biếng lươn lẹo khi làm việc.

“Tẩu tử biết tính hắn mà.” Sở Hoài Uyên thấy Minh Cẩm đưa ra nghi vấn, dường như cảm thấy rất thú vị, cười hì hì giải thích, “Chỉ là hai cách làm khác nhau thôi, một kiểu tốn công hơn, làm ra sản phẩm đẹp hơn, bền chắc hơn.”

Minh Cẩm gật đầu, cuối cùng hiểu được. Lục Trạm không muốn thiếu nợ bất kỳ ai điều gì, càng chưa bao giờ nghĩ đến việc để các huynh đệ chịu thiệt. Hiển nhiên Sở Hoài Uyên nói loại gia cụ khảo nghiệm công phu có bộ dáng đẹp mắt hơn, nhưng xét về tính thực dụng thì hai loại chẳng khác nhau bao nhiêu. Nếu Lục Trạm không lưu lại trông nom Minh Cẩm thì cũng đâu cần thiết phải đóng loại gia cụ tốn công làm chi.



“Cho nên mới nói,” Sở Hoài Uyên nhấc lên một khối gỗ, nhe hàm răng trắng cười toe toét, “Chúng ta còn phải cảm ơn tẩu tử đấy.”

Minh Cẩm nhịn cười gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp trả: “Không cần cảm tạ, đâu tốn sức gì.”

Sở Hoài Uyên sửng sốt một chút rồi cười rộ lên, vừa cười ha hả vừa đập tay lên khúc gỗ suýt làm gãy luôn.

Tiểu Nguyên phủi bay tay Sở Hoài Uyên, nâng lên khúc gỗ vác vào nhà kho.

Để gỗ trong sân chỉ là tạm thời, nếu lỡ trời mưa thì sẽ phiền phức, hai ngày qua Lục Trạm không rảnh đụng đến đống gỗ, hôm nay Tiểu Nguyên và Sở Hoài Uyên nhân lúc không có việc gì bèn chuyển vào nhà kho cho xong.

Minh Cẩm tự nhiên lui sang một bên, nhìn hai người đàn ông bắt đầu ăn ý bận rộn.

Mặt đất dần dần trống rỗng, Minh Cẩm nhìn dưới đất dơ bẩn, nghĩ nghĩ rồi xoay người đi đến góc sân lôi ra cây chổi bắt đầu quét rác.

“Ôi chao,” Sở Hoài Uyên nhanh chóng buông ôm gỗ trên tay, vẻ mặt hoảng loạn trông thực khoa trương, rõ ràng có ý trêu chọc. Y xông lại đây, cũng không biết sử dụng chút lực thế nào mà cây chổi lập tức chạy vào tay y, “Ta đến đây đâu phải chỉ biết ăn mà không biết làm, chốc nữa chuyển gỗ xong sẽ quét tước trong sân thật sạch sẽ. Tẩu tử mau vào phòng nghỉ ngơi, bằng không chờ Lục Trạm trở về ta sẽ thảm.”

Minh Cẩm mỉm cười, lắc đầu nói: “Nào có quý giá như vậy, cũng chỉ quét rác chút thôi. Tôi muốn ngồi chờ Lục Trạm nhưng trong phòng quá bí, thuận tay làm việc gì đó cũng tốt.”

“Vậy cũng không cần.” Sở Hoài Uyên không nhượng bộ, “Hiện tại thời tiết tuy chưa lạnh lắm nhưng ban đêm gió vẫn khá mạnh, tẩu tử mau về phòng đi thôi. Trong kinh thành vẫn chưa có ai đụng vào Lục Trạm được đâu.”

Minh Cẩm do dự một chút đành phải gật đầu, xoay người về phòng.

Có Tiểu Nguyên và Sở Hoài Uyên ở đây, nàng lảng vảng bên ngoài lâu quá cũng không tốt, nhưng trở vào phòng lại không cách gì ngủ được.



Phụ nữ mang thai không thể thức đêm, Minh Cẩm bế Lục Phi từ giường của bé để nằm cạnh mình, ôm ấp thân hình nho nhỏ mềm mại mới hơi an tâm hơn.

Trằn trọc cả đêm, Minh Cẩm rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, chợp mắt trong chốc lát rồi đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện phía chân trời bắt đầu sáng lên, hiển nhiên đã là ngày hôm sau.

Minh Cẩm không thể kiềm chế nỗi lo lắng, tiện tay lấy áo choàng phủ thêm rồi đi ra cửa.

Sân đã được quét tước sạch sẽ, Sở Hoài Uyên đứng ngây ngẩn ngóng ra ngoài đường mòn, từ mảng sương sớm đọng trên vai áo có thể nhận ra rõ ràng y đã đứng cả một đêm.

“Tốt nhất anh nên đi thay bộ đồ,” Minh Cẩm nhíu mày, cố gắng ngăn nỗi bất an trào dâng, nói với Sở Hoài Uyên. “Để như vậy sẽ nhiễm phong hàn.”

Sở Hoài Uyên quay đầu, khóe môi cứng đờ cố nặn ra nụ cười: “Sao tẩu tử dậy sớm thế?”

“Phu quân chưa về, đâu thể nào ngủ được.” Minh Cẩm cười khổ, cũng nhìn thoáng qua con đường mòn dưới ánh sáng mờ mờ: “Anh mau đi nghỉ ngơi chút đã, chốc lát ăn cơm xong còn giúp tôi đi hỏi thăm tin tức của Lục Trạm.”

Sở Hoài Uyên định nói gì nhưng dừng lại, mỉm cười gật đầu: “Ta nghe theo tẩu tử.” Y thấy sắc mặt Minh Cẩm không được tốt, bổ sung một câu: “Tẩu tử nghe ta nói, trong kinh thành thật sự không có người nào đụng vào Lục Trạm được đâu.”

Minh Cẩm hơi gật đầu, xoay người đi phòng bếp nấu cơm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.