*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: MòeKhông khí trong sân bóng vẫn sôi động như cũ, giống như một đám người hoan lạc, còn bên ngoài lại vắng tanh vắng ngắt.
Dư Sơ Nịnh cảm thấy an tâm hơn một chút, yên lặng thở phào nhẹ nhõm, “Không phải anh đang chơi bóng sao? Sao bây giờ lại ở bên ngoài sân bóng rổ?” Thảo nào ban nãy cô tìm hoài chẳng thấy.
Từ Kỳ Ngộ cất điện thoại, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, “Sao hôm nay em lại biết tôi ở chỗ này?”
Dư Sơ Nịnh cắn môi: “Là nghe được chút ít tiếng gió…”
“Tiếng gió ở đâu?” Từ Kỳ Ngộ nhướng mày hỏi cô.
Dư Sơ Nịnh hơi hoảng loạn, trốn tránh ánh mắt của Từ Kỳ Ngộ, “Là… Là tùy tiện nghe được thôi ạ.”
“Tùy tiện nghe là có thể biết tôi ở sân bóng rổ nào sao?” Giọng điệu của Từ Kỳ Ngộ càng nhấn mạnh hơn, bước chân áp sát lại gần cô.
Dư Sơ Nịnh gãi gãi sau vành tai, cười haha, “Anh biết anh nổi tiếng thế nào trong trường rồi mà, cho nên cho dù anh ở đâu cũng có người biết cả.”
Đúng lúc này, trong sân bóng rổ đằng sau Dư Sơ Nịnh lại òa lên một tràng hoan hô cuối cùng, tiếng bóng rổ dừng lại, lần lượt từng người đi ra từ lối ra. Theo tiếng reo, Dư Sơ Nịnh quay đầu lại nhìn, cô nữ sinh tóc ngắn kia đang chào hỏi với mấy nam sinh chơi bóng, sự tự tin ngút trời khiến Dư Sơ Nịnh cũng phải kinh ngạc cảm thán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hen-ho-voi-em-khong/237633/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.