*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: MòeSự im lặng bao trùm lên phòng học, dường như Dư Sơ Nịnh còn nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, thình thịch từng tiếng một, rõ ràng mà truyền vào lỗ tai.
Cô lo sợ bất an hỏi: “Anh thích giải thích kiểu gì ạ?”
Từ Kỳ Ngộ nhướng mày: “Em chuẩn bị rất nhiều các kiểu giải thích à?”
Dư Sơ Nịnh cười ngượng rồi tỏ vẻ chân thành trả lời: “Mặc dù nói ra có thể anh không tin, nhưng em vẽ bức vẽ này là vì muốn biểu đạt, cho dù anh có trở nên như thế nào, em cũng sẽ thích anh như vậy.”
Từ Kỳ Ngộ vô cùng hứng thú nhìn Dư Sơ Nịnh, thấy cô mặt không đỏ, hô hấp không nghẽn cũng cười nói: “Dư Sơ Nịnh, em biết hai chữ mắc cỡ viết thế nào không hả?”
“Tiểu học có học rồi, đương nhiên là biết viết.” Dư Sơ Nịnh gật đầu.
Từ Kỳ Ngộ bất đắc dĩ hỏi: “Vậy tại sao học sinh tiểu học biết mắc cỡ, mà em đã là sinh viên rồi lại không biết được vậy.”
Dư Sơ Nịnh sắc mặt bình thản trả lời: “Bởi vì học sinh tiểu học còn chưa trải qua những đòn hiểm ác của xã hội, chờ bọn nó trưởng thành, da mặt cũng sẽ dày hơn, đây là một hiện tượng hết sức bình thường.”
Trầm mặc một hồi, Từ Kỳ Ngộ quyết định không trả lời cô nữa mà tập trung vào bài tập của bản thân.
Dư Sơ Nịnh ở bên cạnh có chút ngồi không yên, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hen-ho-voi-em-khong/237631/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.