*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: MòeĐây là lần đầu tiên Từ Kỳ Ngộ thất bại, anh cho rằng vẻ mặt lạnh lùng của mình ít nhất sẽ làm rất nhiều người biết khó mà lui. Quả thực, làm như vậy thực sự khiến hầu hết mấy cô gái đó không còn dám bén mảng đến gần thêm nữa, chỉ là anh không ngờ Dư Sơ Nịnh sẽ như thế này.
Lúc quay về ký túc xá thay đồ, Phương Cường và Tống Kiến Minh đều đang ở trong phòng, hai người này bình thường không thích vận động lắm, một đứa mê game, một đứa chăm đọc sách, vì vậy mấy kiểu như chơi bóng chỉ có Từ Kỳ Ngộ và Tôn Thần đi cùng nhau.
“Em gái đó lại đến tìm cậu à?” Phương Cường vừa thấy Từ Kỳ Ngộ trở về liền lập tức hỏi luôn, chuyện này là Tôn Thần kể lại khi vừa về.
Từ Kỳ Ngộ hờ hững liếc anh ta một cái: “Biết rồi còn hỏi.”
“Uầy, tôi còn tưởng em gái sẽ không đến nữa chứ, thật là có dũng khí.” Phương Cường chậc chậc hai tiếng.
Từ Kỳ Ngộ không thèm để ý đến anh ta, đang chuẩn bị cầm đồ vào nhà vệ sinh thay, bước chân bỗng dừng lại, anh nhếch môi mỉm cười quay lại.
“Cái gì? Cậu nói cậu không đến nữa á?!” Tôn Thần đang ở sân bóng rổ nghe điện thoại của Từ Kỳ Ngộ, nghe thấy câu đầu tiên đã không nhịn được mà điên tiết: “Bọn tôi đều đang đợi cậu đó.”
Từ Kỳ Ngộ đứng ở ban công chậm rãi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hen-ho-voi-em-khong/237625/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.