Tôi và Đường Tiên thuận lý thành chương quay lại với nhau.
Sắc đẹp ngay trước mắt, cái gì xứng hay không xứng, mẹ anh ấy đồng ý hay không đồng ý, đều bị tôi ném ra sau đầu.
Chuyện của sau này lại để sau này nói, dù sao hiện giờ tôi cũng rất vui vẻ.
So với năm cấp ba, sức kiềm chế của Đường Tiên bây giờ có thể...
Ừm, so với tôi trước đây thậm chí còn kém hơn.
Ví dụ như lúc này đây, tôi đang giữ lấy bàn tay hư hỏng vừa luồn vào cổ áo tôi, "Bạn học Đường, em vẫn còn nhỏ."
Anh ấy cười nhẹ, ngón tay xấu xa nhéo nhéo, "Anh làm chứng, không hề nhỏ."
!
Cái tôi nói là chuyện này sao?
Quá đáng!
Bài vở của anh ấy rất nặng, không thể kéo dài quá lâu, qua thêm mấy ngày, lại phải quay về Bắc Kinh.
Trước khi đi, tôi đến tiễn anh ấy, anh ấy ôm tôi thật chặt, như muốn dính chặt tôi vào người anh ấy.
Tôi đẩy ra, "Đường Tiên, em sắp bị anh ngạt chết rồi!"
Đường Tiên dặn đi dặn lại tôi, "Cách xa Trình Giang Kiều một chút, nghe không?'
Tôi "ừm" một tiếng.
Anh ấy ghét bỏ, "Qua loa như vậy sao?"
Tôi cạn lời, "Nghe thấy rồi!"
Anh ấy xoa tóc tôi, "Ngoan."
Sau khi Trình Giang Kiều biết tôi và Đường Tiên quay lại, cũng đã từng hỏi, "Tôi còn cơ hội không?"
Từ trước đến nay tôi không nghĩ về cậu ấy theo phương diện đó, "Con gái thích cậu nhiều như vậy, không thiếu một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-giong-sinh-con/2964989/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.