Địch Miên Miên khóc thút thít chạy vào lớp học, cô ôm vai Thẩm Ý, vừa khóc vừa nói: “Oa oa, Ý Ý, đại ca thật sự quá đáng sợ. Mình cũng không muốn bỏ rơi cậu.”
Thẩm Ý: “?”
Trong lúc đang nói chuyện thì đã thấy Kỳ Yến dọn bàn đến khoảng trống giữa nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai, Địch Miên Miên không dám nói nhiều nữa, vội vàng nhắn tin nói với Thẩm Ý rằng cô bị đổi chỗ ngồi, sắp chuyển sang ngồi cùng bàn với Đinh Đạo Trí.
Ngay khi cô vừa dọn đi, bàn của Kỳ Yến đã đưa tới.
Thẩm Ý ngẩng đầu, chớp mắt: “A?”
Kỳ Yến nhướng mày: “Làm sao vậy, không chào đón tôi à?”
Thẩm Ý nhìn tin nhắn trên điện thoại, mím môi cười: “Không phải, lại ngồi cùng bàn rồi.”
Kỳ Yến cũng cười, mặt không đỏ, tim không đập: “Đây có thể là duyên phận trong truyền thuyết.”
Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, hai người không nói chuyện nữa, vội vàng cúi đầu nhanh chóng thu dọn bàn. Động tác của Thẩm Ý quá nhanh, không cẩn thận làm hộp bút chì trên bàn của Kỳ Yến rơi xuống đất, vội nói “Mình xin lỗi” rồi ngồi xuống nhặt nó lên.
Kỳ Yến nói: “Để tôi.” Anh cũng ngồi xổm xuống.
Vị trí của bàn trước và bàn sau vốn dĩ đã nhỏ, nên khi hai người ngồi xổm xuống, không gian như bị nén lại, suýt chút nữa đã chạm vào chóp mũi của nhau. Khuôn mặt của Kỳ Yến cứng đờ, nhiệt độ hai tai lập tức tăng lên, anh vô thức muốn lùi lại, nhưng lại lưu luyến mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-giau-anh-trang-di/2433318/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.