Năm Thẩm Ý học lớp 4, Thẩm Quốc và Triệu Hạ Nghiên thỏa hiệp ly hôn. Lúc nghe tin đó, cô hoàn toàn choáng váng, ba mẹ cô ngày thường còn chẳng có tiếng cãi nhau, sao bây giờ lại muốn ly hôn?
Họ nói rằng trẻ con chưa hiểu chuyện người lớn, dù ba mẹ không còn ở cạnh nhau nhưng họ vẫn sẽ yêu thương cô như trước.
Thẩm Ý có thể cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương của ba mẹ dành cho mình. Vì không muốn làm họ thêm lo lắng, ngày nào cô cũng thể hiện rằng mình đang rất vui vẻ, nhưng làm sao có thể hạnh phúc như ngoài mặt được cơ chứ.
Mỗi lần tan học, cô đều chạy đến trốn ở WC trong trường học khóc rồi mới về nhà.
Chiều hôm ấy, cũng như mọi lần, cô cũng đang khóc trong WC, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người vọng vào.
“Có ai ở trong không? Có chuyện gì sao?” Là giọng của một cậu bé, giọng nói trong trẻo vô cùng.
Thẩm Ý thấy bị người phát hiện, tim cô đập như trống, vừa lo lắng vừa xấu hổ. Cô nghẹn ngào đáp: “Mình.. mình không sao.”
Bên ngoài không có tiếng đáp lại.
Một lát sau, Thẩm Ý nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng người nọ đã rời đi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm rồi đứng lên. Nào ngờ, chân cô vì ngồi xổm lâu quá nên đã tê rần, đành phải vịn tường bước chậm rãi ra ngoài.
Vừa bước ra, cô đã nhìn thấy cậu bạn kia đang đứng cạnh cửa, trên lưng đeo cặp sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-giau-anh-trang-di/2433295/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.