Chương trước
Chương sau
Sau đợt huấn luyện quân sự, các hoạt động tuyển dụng của các hội nhóm sinh viên khác nhau của Đại học B bắt đầu.

Thẩm Ý đã sớm có mục tiêu – bộ thông tin của hội sinh viên trường. Khi ngày đăng ký bắt đầu, cô đã gửi PPT đã được chuẩn bị sẵn đến hộp thư của hội sinh viên, chỉ trong vòng vài ngày đã nhận được thư trả lời, chúc mừng cô đã thông qua vòng sơ tuyển, kế tiếp còn phải tham gia vòng phỏng vấn tranh cử, nếu cô thành công thông qua, cô sẽ trở thành một thành viên của bộ thông tin.

Thẩm Ý vui vẻ nói cho Kỳ Yến tin tốt.

“Ý Ý nhà ta là giỏi nhất, em nhất định sẽ làm được.” Kỳ Yến sờ sờ tóc cô, thấy cô háo hức muốn thử nhưng vẫn có chút lo lắng, nói: “Hay là anh đi tìm ai đó từ hội sinh viên đào tạo cho em nhé?”

Thẩm Ý hỏi: “Anh có quen người của hội sinh viên trường sao?”

Kỳ Yến gật đầu.

Thẩm Ý suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu từ chối: “Quên đi. Người của hội sinh viên của trường sẽ làm giám khảo, nếu họ biết biết em trước, đến khi phỏng vấn trực tiếp nhất định sẽ bị người khác nói là không công bằng.”

Cô ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh: “Em tin với thực lực của bản thân, em có thể đậu được.”

Kỳ Yến cười, vuốt tóc cô. Tiểu tiên nữ nhà anh luôn trong sáng và tốt bụng đến mức khiến người khác không thể không lo lắng.

Tuy nói như vậy nhưng Kỳ Yến vẫn đi tìm người của hội sinh viên để chào hỏi, không yêu cầu họ chăm sóc Thẩm Ý, chỉ để cô không bị từ chối một cách ác ý.

Xét cho cùng thì đại học là một xã hội thu nhỏ, tâm trí của mọi người không đơn giản như trường cấp 3, khi tham gia vào các hội nhóm sinh viên kiểu này sẽ là một số vốn rất lớn khi bạn mới ra xã hội sau này, vì vậy sẽ có sự cạnh tranh gay gắt, nhiều người muốn tham gia vào hội sinh viên trường thông qua nhiều con đường khác nhau.

Vào ngày tranh cử, Thẩm Ý ăn mặc trang điểm thật cẩn thận, tham gia buổi phỏng vấn cùng Kỳ Yến.

Những câu hỏi của bộ thông tin không khó, cô đã chuẩn bị trước vài câu, sau khi Thẩm Ý ra ngoài, trong lòng cô căn bản đã có kết quả.

Kỳ Yến đang đợi cô dưới bóng cây, trên tay cầm một chiếc dù che nắng, nhìn thấy cô đi ra từ phòng dạy học, anh nhanh chóng mở ô ra đón cô. Thấy sắc mặt của cô không tốt, trong lòng anh thấy căng thẳng: “Ý Ý, sao vậy? Câu hỏi khó à?”

Thẩm Ý ủ rũ cúi đầu, không nói gì.

Kỳ Yến vòng tay ôm cô, cọ cọ cằm đang đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao đâu, lần này không được chọn cũng được, lần sau sẽ được.”

Thẩm Ý đột nhiên bật cười.

Kỳ Yến cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt đầy nụ cười ranh mãnh của cô gái, anh mới biết mình đã bị cô lừa,

Tay phải Kỳ Yến cầm ô, tay trái nắm lấy cằm cô, sau đó cúi đầu cắn môi cô. Thẩm Ý rít một tiếng, lẩm bẩm nói: “Đau quá.”

Kỳ Yến dùng ngón tay xoa xoa môi cô nói: “Trừng phạt. Dạy cho em vì luôn lừa anh.”

Thẩm Ý ôm eo anh, hôn lên cằm anh: “Em không cố ý.”

Kỳ Yến quay mặt đi: “Không được. Nếu em không dỗ anh, anh sẽ tức giận.”

“Anh muốn dỗ thế nào?”

“Tới hôn anh một lần nữa.”

“…….”

Thẩm Ý đã thành công gia nhập bộ thông tin của hội sinh viên trường – nơi chịu trách nhiệm chính về việc phát sóng quảng cáo truyền hình và viết báo của trường. Thẩm Ý được giao tới đội truyền hình. Nhiệm vụ trong ngày đầu tiên là phỏng vấn các sinh viên năm nhất trước ngày Quốc khánh, để khám phá hành trình tinh thần của họ khi được nhận vào Đại học B và sự hiểu biết của họ về cuộc sống đại học trong một tháng qua.

Sáng thứ sáu, Thẩm Ý và một số sinh viên mang theo camera, micro và các thiết bị khác đã tới địa điểm mục tiêu – lối vào nhà ăn của khu B. Nơi đây có nhiều học sinh qua lại nhất, rất tốt cho việc sưu tầm các clip thú vị.

Sinh viên phụ trách camera hỏi: “Thẩm Ý, viện Y học của các cậu rất bận, cũng không có liên quan gì đến chuyên ngành và chương trình truyền hình, cậu nghĩ thế nào khi gia nhập bộ thông tin của chúng tôi?”

Thẩm Ý đang sửa sang lại tóc mái trước gương, nghe như vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh ngập nước và sống: “Bởi vì tôi thích.”

Cô luôn thích thử những điều mới, dù biết hay không, chỉ cần có hứng thú thì cô sẽ cố gắng hết sức để đạt được nó.

Sau khi vài sinh viên giao tiếp một lúc và đảm bảo rằng mọi thứ đã sẵn sàng, nhiệm vụ phỏng vấn bắt đầu.

Với tư cách là người dẫn chương trình, Thẩm Ý đã tìm kiếm người để phỏng vấn với con mắt tinh tường, khi tìm được người phù hợp, cô lập tức cầm micro chạy tới. Một số sinh viên sẽ lúng túng hoặc mất kiên nhẫn khi bị máy quay nhắm tới, nhưng may mắn thay, giọng nói của Thẩm Ý rất ngọt ngào và nhẹ nhàng, cô hướng dẫn họ kịp thời, đối phương thấy cô đơn thuần vô hại, nên rất nhiều người đã bán mặt và chấp nhận phỏng vấn trực tiếp, thậm chí, một số chàng trai đã bị thu hút đi tới và đề nghị xuất hiện trên TV. Có một câu hỏi về lý do tại sao bạn lại muốn đăng ký đăng ký ở Đại học B, và câu trả lời của mọi người rất đa dạng.

“Nghe nói căng tin trường Đại học B ngon, nên tôi bị lừa tới.”

“Tôi là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh, mấy ngày trước tôi đăng ký tình nguyện viên, giáo viên đại học B đã nhốt tôi lại, trong một căn phòng tối nhỏ, cắt tín hiệu điện thoại di động, ngăn cản giáo viên của đại học Q liên hệ với tôi.”

“Lựa chọn bằng cách tung xúc xắc.” “…”

Thẩm Ý thật sự dở khóc dở cười, lúc này, có một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của cô. Cô đảo mắt và chạy đến ngay lập tức.

Kỳ Yến đang đi đến căn tin cùng với một số nam sinh trong ký túc xá để ăn thì một chiếc micro đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Kỳ Yến không kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn thấy cô, không khỏi sửng sốt một lúc, sau đó nhìn thấy Thẩm Ý cười hỏi: “Bạn học, mình có thể hỏi cậu một câu được không, sao cậu lại đăng ký vào trường Đại học B vậy?”

Giả vờ không quen biết đúng không? Kỳ Yến nhướng mày, cầm lấy micro, hào phóng nói trước ống kính: “Bởi vì người tôi thích đăng ký vào Đại học B.”

Nghe thấy câu trả lời này, xung quanh anh vang lên một loạt tiếng ồn. Mấy nam sinh cùng ký túc xá che miệng cười trộm, bọn họ biết quan hệ giữa Kỳ Yến và Thẩm Ý, vậy mà hai người lại phát thức ăn cho chó ở ngay trước mặt mọi người ở nơi công cộng!

Nhưng bạn học phụ trách camera lại không biết, cười nói: “Bạn học này, cậu cũng giống với người dẫn chương trình của chúng tôi, thật tuỳ hứng nha, đều vì thích cái gì sẽ nỗ lực đạt được cái đó.”

Mặt của Kỳ Yến đầy sự mềm mại và ấm áp, cúi đầu hỏi Thầm Ý: “Em cũng thích anh sao?”

Thẩm Ý đỏ mặt, đang định gật đầu thì bạn học camera đột nhiên cười vài tiếng: “Bạn học này thật là hài hước, người dẫn chương trình của chúng tôi không biết cậu, cô ấy thích cậu ở điểm nào? Cô ấy thích là thích bộ thông tin của chúng tôi.”

Vừa dứt lời, anh ta nhìn thấy đôi mắt lạnh như dao của Kỳ Yến bắn về phía mình, người quay phim ngay lập tức ngừng nói, rụt cổ lại theo phản xạ có điều kiện.

Chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Ý: “Em cũng thích anh.”

Người quay phim: “???”

Sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Tôi chỉ phỏng vấn vài người qua đường một chút, sao người dẫn chương trình của bọn họ lại bị một người đàn ông xa lạ bắt cóc đi rồi?!

Để kỷ niệm 150 năm thành lập trường Đại học B, vào tháng 10, trường đã tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ, mỗi một viện đều phải có một tiết mục. Viện Y học phụ trách tiết mục mà hội sinh viên đã vắt óc để viết kịch bản kịch nói nói lên lịch sử vẻ vang của trường Đại học B. Là hoa khôi mới của viện Y, Thẩm Ý được mọi người đề cử đóng vai nữ chính.

Nam chính là Trương Dục – người đã giúp cô xách vali ngày khai giảng.

Ban đầu, Thẩm Ý rất vui khi được xuất hiện trong buổi biểu diễn kịch nói, nhưng Trương Dục lại có thái độ rất kỳ lạ với cô. Sau khi diễn tập, anh ta luôn nói những điều tuy hợp lý nhưng lại khá mờ ám. Thẩm Ý không nhịn được liền trực tiếp chỉ ra, nhưng trên mặt Trương Dục chỉ thoáng qua một tia ngượng ngùng, anh ta không chịu thừa nhận, nói rằng nữ chính và nam chính là quan hệ tình cảm, bọn họ là diễn viên, đương nhiên phải thân thiết hơn một chút, như một cặp tình nhân.

Sau khi kết thúc buổi tập luyện ngày hôm nay, Trương Dục đang đi bên cạnh Thẩm Ý, anh ta đưa tay ra định ôm cô. May mắn là Thẩm Ý đã kịp thời tránh đi, nhìn anh ta một cách đề phòng, nhưng hành động của cô đã tạo ra một tiếng động lớn, động tĩnh bên này ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của hội sinh viên còn lại. Mọi người hỏi có chuyện gì, nhưng Trương Dục nói rằng không có gì cả, vì Thẩm Ý không tập trung trong buổi tập luyện.

Thẩm Ý thật sự tức muốn chết, cô rất ít khi nổi giận với người khác, nhưng đối với người này thật sự không nói nên lời, luôn giả làm người tốt, những người còn lại trong hội sinh viên đều cho rằng Trương Dục là người tốt.

Thẩm Ý không còn cách nào khác đành tìm Kỳ Yến kể khổ.

Lúc đó, Kỳ Yến không nói gì, chỉ cười lạnh một cái. Sau đó, trong buổi tập luyện hôm sau, Thẩm Ý nhìn thấy Trương Dục bước vào với khuôn mặt bầm dập, câu đầu tiên nói là từ bỏ vai diễn với hội trưởng hội sinh viên.

Hội trưởng không hiểu được, hỏi anh ta vì sao, bây giờ mà đổi vai diễn sẽ rất phiền phức.

Nhưng Trương Dục nhất quyết không diễn nữa, vô tình nhìn thoáng qua thấy Thẩm Ý, lập tức rùng mình rụt cổ lại, có nói gì cũng nhất định phải từ bỏ vai diễn.

Hội trưởng đang lo lắng không biết ai sẽ đóng vai chính thì nhìn thấy một người bước vào cửa, chính là Viên Đinh. Mặt cô ấy không có biểu tình gì, sau đó vỗ một tờ giấy lên trên bàn: “Đây là sơ yếu lý lịch của tôi, anh xem tôi có thể diễn nam chính được không?”

Hội trưởng nhìn gương mặt có nét giống con trai của cô, sau đó nhìn đến giải nhất của cuộc thi biểu diễn nghệ thuật dành cho thiếu niên được viết trên giấy của cô, lập tức đưa ra quyết định: “Cô làm nam chính, Viên Đinh!”

Nam chính tạm thời bị thay thế, lại phải làm lại nhiều việc, mọi người đều bận rộn, Thẩm Ý khẽ hỏi Viên Đinh: “Đinh Đinh, cậu đã từng đoạt giải nhất biểu diễn nghệ thuật sao? Tuyệt quá!”

Viên Đinh mặt vẫn vô cảm: “Mình viết đại đó.”

Thẩm Ý: “….”

Thẩm Ý trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Có phải Kỳ Yến mời cậu tới không?”

Viên Đinh phản bội Kỳ Yến mà không hề suy nghĩ: “Đúng vậy. Mình đã nói với cậu ta là sau khi sự việc xong xuôi, cậu ta phải mua cho mình thêm hai túi đồ ăn nhẹ nhập khẩu, rồi cậu ta đã đồng ý.”

Thẩm Ý: “….”

Buổi tối, Thẩm Ý đến ký túc xá của viện Hàng không tìm Kỳ Yến, hỏi anh: “Có phải anh đã đánh Trương Dục không?”



Khoé môi Kỳ Yến giật giật: “Không có.”

Thẩm Ý chớp mắt nhìn anh.

Kỳ Yến bất đắc dĩ nhướng mày, cuối cùng phải thừa nhận: “Chỉ là một bài học nhỏ thôi.” Anh vẫn cảm thấy tiện nghi cho người kia, dám ăn hiếp lên đầu tiểu tiên nữ nhà anh, rõ ràng là anh ta không muốn sống nữa. Nếu như là trước đây, chắc chắn anh phải đánh gãy chân của anh ta.

Thẩm Ý ôm lấy anh: “Được rồi. Em hiểu rồi.”

Kỳ Yến thuận thế ôm lấy cô: “Còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Thẩm Ý suy nghĩ một chút: “Cảm ơn anh đã giúp em trút giận.”

Kỳ Yến sửng sốt một chút, mỉm cười, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Không có chi. Tiểu tiên nữ hạ phàm đã rất cực khổ rồi, nhiệm vụ của anh là bảo vệ tiểu tiên nữ không thể từ chối được.”

Sự thật chứng minh rằng giải nhất diễn xuất của Viên Đinh quả nhiên là viết đại, trong buổi tập luyện mỗi ngày, hội trưởng đều phải đau đầu dùng loa phát thanh nói to: “Viên Đinh, chuyên môn của cô không phải là diễn xuất sao?! Sao ngay cả quản lý biểu cảm cơ bản cũng không thể thực hiện được! Bây giờ cô nên cười, cười đó! Cái loại mà dõng dạc hùng hồn, một nụ cười chết người đó!”

Viên Đinh giật giật khóe miệng: “Tôi đang cười.”

Hội trưởng: “???” Cô ấy đang cười sao! Miệng cô ấy đang bị rút gân thì có!

Một nhóm người đã vất vả điên đảo tập luyện trong vòng một tháng, cuối cùng cũng chào đón lễ kỷ niệm của trường Đại học B. Khi hội trưởng nghe người dẫn chương trình giới thiệu viện Y sẽ biểu diễn tiết mục, anh ta che mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Một vở kịch hay và đầy cảm hứng dõng dạc hùng hồn do anh ta viết ra đã được biến thành một vở tuồng điêu khắc trên cát.

Nhưng thật bất ngờ, vở kịch đã nhận được sự hưởng ứng rất tốt cùng với những tràng cười sảng khoái của thầy cô giáo và các đàn em đến từ khán phòng. Ngoài ra, hai diễn viên chính rất đẹp đôi, đặc biệt là sự thay vai diễn của Viên Đinh đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên trang diễn đàn, trong buổi bình chọn của sinh viên, vở kịch nói của viện Y học đã giành giải thưởng được yêu thích nhất.

Khi hội trưởng và nhóm diễn viên lên sân khấu nhận giải, cả người đều như đang nằm mơ.

Có thể gọi đây là cố tình trồng hoa nhưng hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại lên xanh.

Trong lễ trao giải, một số học sinh đã lên sân khấu để tặng hoa. Thẩm Ý nhận lấy bó hoa tươi, đang định nói lời cảm ơn thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô không khỏi kêu lên một tiếng.

Kỳ Yến nhướng mày: “Sao thế, không quen anh sao?”

Thẩm Ý nhướng mày: “Sao anh lại lên đây?” Không phải người tặng hoa là do trường học sắp xếp sao?

Kỳ Yến nói: “Anh tặng em một thứ.”

Thẩm Ý tò mò: “Cái gì thế?”

Chỉ thấy động tác tiếp theo của Kỳ Yến chính là ôm vai cô, cúi đầu xuống, trao lên trán cô một nụ hôn nóng bỏng.

Thẩm Ý sững sờ một lúc, sau đó đỏ bừng cả mặt.

Camera hướng thẳng vào sân khấu trao giải, mọi người có mặt đều có thể thấy rõ chàng trai lên sân khấu tặng hoa đã hôn nữ chính. Dưới khán đài vang lên tiếng ồn ào của khán giả.

Có người nhận ra Kỳ Yến: “Đây không phải là giáo hoa của viện Hàng không sao? Tháng trước cậu ấy cũng đạt danh hiệu đội viên xuất sắc trong đợt huấn luyện quân sự, toàn trường chỉ có ba chỉ tiêu thôi.”

“Tôi nghe nói anh ấy có bạn gái lâu rồi nhưng mà vẫn luôn giấu giếm bấy lâu nay, nghe người ta nói là xấu không còn chỗ nào để chê, không ngờ lại là hoa khôi của viện Y học!”

“Hoa khôi viện Y học đều thuộc cấp bậc của giáo hoa đó, nếu như vậy mà còn chê được thì còn ai có thể đảm nhận được?”

“…..”

Có rất nhiều cuộc bàn tán sôi nổi.

An Qua đang ngồi trong phòng của khoa Công nghệ, có thể nghe và nhìn rất rõ ràng. Cậu ta biết những gì Kỳ Yến che giấu trước đây là để bảo vệ Ý Ý, nhưng bây giờ, anh đã thay đổi hành vi bình thường, cao giọng tuyên bố chủ quyền của mình, cũng là một loại bảo vệ cho Ý Ý.

Cậu ta nghe nói về việc Trương Dục dây dưa với Ý Ý, tự nhiên cậu ta cũng thấy rất tức giận. Nhưng cậu ta sẽ không trực tiếp đánh người như Kỳ Yến, đánh họ cho đến khi họ sợ hãi lùi lại. Có lẽ lúc trước, trong lòng cậu ta có một chút không phục, nhưng giờ phút này, cậu ta rất an tâm, cũng hiểu được rằng Kỳ Yến là lựa chọn tốt nhất cho Ý Ý.

An Qua nhìn hai người tựa sát vào nhau trên sân khấu, cũng nở nụ cười.

Kể từ khi chuyện tình cảm của cô với bạn trai bị lộ ra, Tô Du và Tô Nguyệt đã thuyết phục Thẩm Ý mời Kỳ Yến đi ăn tối, khi tất cả mọi người gặp nhau, anh phải vượt qua bài kiểm tra của ký túc xá bọn họ.

Thẩm Ý không biết nên khóc hay nên cười, liền nói với Kỳ Yến chuyện này. Cứ tưởng rằng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại đồng ý, và hỏi cô bạn cùng phòng thích ăn gì.

Đến ngày hẹn ăn tối, Thẩm Ý đưa ba người bạn cùng phòng đến địa điểm hẹn, Tô Du liếc mắt nhìn biển hiệu khách sạn, lo lắng hỏi: “Đồ ăn ở chỗ này siêu đắt, Ý Ý, câju có chắc là bạn trai của cậu có đủ tiền không?”

Viên Đinh mặt không biểu cảm nói: “Bạn trai của cậu ấy rất giàu, đừng lo lắng.”

Tô Duyệt chỉ biết Kỳ Yến là giáo hoa của viện Hàng không, không biết điều kiện gia đình của anh như thế nào, cô ấy hỏi: “Giàu là giàu như thế nào? Sao cậu biết? Có phải cậu đã biết từ lâu rồi không?”

Viên Đinh: “Ừ.”

Tô Du và Tô Duyệt: “Này này này, Ý Ý cậu bất công quá, cái gì bọn tớ cũng không biết.”

Viên Đinh: “Đương nhiên là cậu ấy thiên vị mình, cậu tính là gì.”

Thẩm Ý nhanh chóng ngăn một nhóm bạn cùng phòng đang tranh giành tình cảm, đưa họ vào phòng riêng mà Kỳ Yến đã đặt trước. Kỳ Yến đã chờ sẵn ở bên trong, thấy họ bước vào, trước tiên là anh lịch sự chào hỏi, sau đó chia cho mỗi người một túi được gói lại một cách tinh xảo.

Tô Du tò mò: “Đây là cái gì?” Mở ra thì thấy hoá ra là mỹ phẩm cao cấp. Tô Duyệt nhìn thấy cũng thở dài: “Rốt cuộc mình cũng biết được giàu là giàu như thế nào.”

Chia cái túi đựng toàn mỹ phẩm cao cấp giống như đang chia túi đựng rác vậy, có thể không có tiền được sao?!

Ban đầu, Viên Đinh không có hứng thú với mỹ phẩm nên đưa cho Tô Du, sau khi nghe đến giá cả thì khóe miệng hạ xuống: “Trả lại cho mình.”

Tô Du: “Dù sao cậu cũng không trang điểm, giữ cũng vô dụng.”

Mặt Viên Đinh không biểu cảm: “Về mình nghiên cứu thêm.”

Sau bữa ăn, các bạn cùng phòng đều hài lòng về Kỳ Yến, không chỉ vì sự giàu có của anh, mà bởi vì là anh, nói tóm lại là Thẩm Ý đã nghe nhiều lời khen về Kỳ Yến theo nhiều cách khác nhau, lỗ tai cô gần như mọc kén.

Về ký túc xá, Thẩm Ý mở túi ra xem, cũng là mỹ phẩm đắt tiền. Cô mở QQ chọc chọc Kỳ Yến: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện mua quà?”

Kỳ Yến thành thật trả lời: “Kỳ Mịch nói các cô gái đều thích.” Anh ta còn nói không cần quan tâm đến nhãn hiệu, chỉ cần chọn loại đắt tiền nhất.

Kỳ Yến: “Ý Ý, lúc anh không thể ở bên cạnh em, anh hy vọng người khác có thể đối xử tốt với em như anh.”

Bữa tiệc tối nay không phải chỉ để tạo ấn tượng tốt trước mặt những người bạn cùng phòng của cô, ấn tượng của người khác đối với anh chưa bao giờ là quan trọng, anh nghĩ chỉ cần mình đối xử tốt với bọn họ một chút, thì họ sẽ có thể đối xử tốt với Ý Ý một chút, vậy là được rồi.

Thẩm Ý hiểu được anh đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Thẩm Ý cắn môi dưới suy nghĩ một chút, sau đó gõ: “Em yêu anh.”

Một giây tiếp theo Kỳ Yến gọi điện thoại đến, giọng anh trầm thấp nói: “Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

Nhưng cô không nói được, gõ xong ba chữ đó, mặt cô đã đỏ bừng lên.

Nhưng giọng nói của Kỳ Yến lại mê hoặc: “Ý Ý, nói em yêu anh.”

Thẩm Ý: “Em, em… Bên em tắt đèn rồi, không nói nữa.”

Thẩm Ý cúp điện thoại, khuôn mặt đỏ bừng, co rúm người trong chăn, tuy không nói ra, nhưng cô thật sự rất yêu, rất yêu anh.

Tết Dương lịch, Đại học B nghỉ ba ngày.

Nhắc mới nhớ, từ khi khai giảng đến nay, Thẩm Ý bận rộn quá nhiều việc, còn chưa có thời gian đi chơi vui vẻ ở thành phố B. Tranh thủ ngày lễ này, Kỳ Yến đưa cô đi chơi bên ngoài, điểm dừng chân đầu tiên Thẩm Ý muốn đến là phố ăn vặt.

Tuy nhiên, phố ăn vặt ngày Tết đông nghẹt người. Nhưng thật ra có rất nhiều đặc sản của thành phố B được rao bán, Thẩm Ý nhìn xung quanh, ăn rất nhiều đồ ăn, sau khi ăn no lại cảm thấy mệt vì ăn quá nhiều, vì thế Kỳ Yến mua cho cô một xâu kẹo đường hồ lô.

Món kẹo đường hồ lô ở thành phố B cũng được coi là một đặc sản, hương vị thực sự có phần khác so với ở thành phố Nam Vu.

Thẩm Ý ăn hai viên, phát hiện Kỳ Yến không ăn, liền miễn cưỡng đưa qua: “Anh có muốn ăn không?”

Kỳ Yến lắc đầu:”Không.”

“Vậy thì em sẽ ăn hết tất.” Thẩm Ý liếm môi, lại cắn một viên sơn tra khác, nhưng Kỳ Yến lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, cúi người xuống cắn nửa viên sơn tra bên cạnh môi cô.



Thẩm Ý mơ hồ không hiểu: “Không phải anh nói không ăn sao?”

“Anh không muốn ăn cái xâu trên tay em.” Kỳ Yến nuốt nước bọt, ghé sát vào tai cô: “Nhưng anh muốn ăn cái trong miệng em.”

Thẩm Ý cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, không nhịn được đẩy anh ra: “Anh thật là….”

Kỳ Yến nắm tay cô: “Anh thế nào? Hửm?”

Thẩm Ý đỏ mặt: “Anh học ở đâu ra thế, lúc trước anh đâu có như vậy.”

Kỳ Yến nói thật: “Trong phim truyền hình.”

Thẩm Ý: “… Phim truyền hình đều là lừa người khác, không nên học bừa.”

Kỳ Yến nhíu mày: “Vậy vừa rồi anh hôn em, em không thích sao?”

Thẩm Ý: “…” Tại sao anh cứ hỏi cô mấy loại câu hỏi này vậy, thật sự rất khó trả lời, mặc dù cô… rất thích, nhưng nếu cô nói thích, anh nhất định sẽ làm thường xuyên, không được không được, cô không thể liều lĩnh như vậy được!

Hai người chơi một ngày, buổi tối xem phim xong đi về cũng đã muộn, Thẩm Ý gọi điện thoại hỏi Viên Đinh ký túc xá đã đóng cửa chưa, khi nghe nói đã đóng cửa, cô không khỏi thở dài, bên kia, Tô Du và Tô Duyệt lại trêu chọc: “Không sao đâu Ý Ý, dù sao cậu cũng có thể ở khách sạn mà.”

Thẩm Ý cúp điện thoại, ngập ngừng hỏi: “Vậy chúng ta đi khách sạn sao?”

Kỳ Yến sờ sờ túi: “Anh không mang chứng minh thư.”

Thẩm Ý lục tung túi xách, phát hiện cô cũng không mang theo.

Vừa mới lo lắng đêm nay ngủ ngoài đường, ai biết Kỳ Yến lại nói: “Anh có một căn nhà ở thành phố B, nhưng lâu rồi không có ai ở, tối nay chúng ta có thể ngủ tạm ở đó.”

Thẩm Ý gật đầu ngay lập tức, có chỗ ở là tốt rồi.

Hai người bắt taxi đến ngôi nhà mà Kỳ Yến nhắc tới, lúc đó, Thẩm Ý mới nhận ra đây đâu phải là một ngôi nhà, rõ ràng là một biệt thự thật lớn.

Nhưng đúng là biệt thự đã lâu không có người ở, trống trải và phủ đầy bụi.

Thẩm Ý hỏi tại sao không thuê người quét dọn thường xuyên, Kỳ Yến nhẹ giọng nói: “Nhiều nhà quá, nên quên mất.”

Thẩm Ý: “…”

Đã quá muộn, hai người chỉ quét dọn đơn giản một căn phòng, Kỳ Yến lấy một chiếc chăn bông chưa khui trong tủ ra, dọn giường rồi bảo Thẩm Ý lại đây ngủ.

Thẩm Ý vừa mới tắm xong, nước trên tóc bên tai chảy xuống ướt đẫm. Kỳ Yến kéo cô lại, lấy khăn sạch lau tóc cho cô.

Thẩm Ý nhìn trên giường, suy nghĩ lung tung một lúc, mới do dự hỏi: “Chúng ta ngủ chung một phòng sao?”

Kỳ Yến nói: “Nếu không thì sao?”

Thẩm Ý im lặng.

Dường như Kỳ Yến nhìn ra được cô đang nghĩ gì, dừng lau tóc, hít thở sâu vài giây rồi nói: “Đừng lo, anh sẽ không làm gì em đâu.”

Thẩm Ý thì thào nói: “Em không có ý như vậy…”

Cả căn biệt thự rộng lớn trống trải, cô cũng không dám ngủ trong phòng một mình, hơn nữa, đã muộn như vậy mà có thể quét dọn được một căn phòng sạch sẽ như thế này đã tốt lắm rồi. Nhưng nếu hai người ngủ chung một giường, chẳng phải sẽ có chút…

Thẩm Ý đang suy nghĩ lung tung thì thấy Kỳ Yến lấy một cái chăn bông khác trong tủ ra.

Thẩm Ý: “Hả?”

Kỳ Yến nói: “Tối này anh sẽ ngủ dưới đất.”

Sau khi tắt đèn, Thẩm Ý dựa vào ánh trăng nhìn Kỳ Yến đang nằm trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?”

“Chưa.” Kỳ Yến đáp, anh bị cô nhìn chằm chằm như thế, ngủ được mới là lạ.

Thẩm Ý cảm thấy xấu hổ, từ nhỏ đến lớn, nhất định anh chưa từng ngủ trên sàn nhà bao giờ, vì vậy cô di chuyển đến bên cạnh giường, nói: “Hay là anh cũng lên giường nằm đi, dù sao giường này cũng lớn.”

Kỳ Yến mở to mắt, quay đầu nhìn cô một giây, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cầm chăn bông nhảy lên giường.

Thẩm Ý: “…” Cô… cô chỉ là khách sáo một chút.

Kỳ Yến đã nằm bên cạnh cô, hơi thở nóng bỏng truyền đến cô. Anh hít sâu vài giây, sau đó đột nhiên lật người đè cô xuống, hung hăng hôn lên khóe môi cô hai lần, trầm giọng nói: “Bây giờ hối hận cũng muộn rồi.”

Thẩm Ý thật sự khóc không ra nước mắt, nhưng giọng nói nhẹ nhàng: “Nhưng, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng.”

Anh cũng vậy!

“Ừm.” Kỳ Yến đột nhiên buông cô ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ anh.” Nói xong thì đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Hai tay Thẩm Ý cầm chăn bông, bối rối nhìn lên trần nhà, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, một lúc sau, Kỳ Yến đã quay lại, lại nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô.

Thẩm Ý giả vờ đang ngủ, cô cảm thấy anh đang hôn lên vành tai cô, giọng nói thì thầm nhưng lại kiên định: “Ý Ý, chờ anh cầu hôn em, chúng ta sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.”

Trong lòng Thẩm Ý hơi chấn động, hàng mi khép lại khẽ run lên, trong lòng thầm nói lời đồng ý.

Cuối cùng cũng tới kỳ nghỉ đông, Triệu Hạ Nghiên đã trở về từ Mỹ, Thẩm Ý đã nói với gia đình về bạn trai của cô và chính thức đưa Kỳ Yến về nhà ra mắt ba mẹ.

Trên bàn ăn, Triệu Đông Hoa nhìn chằm chằm Kỳ Yến một lúc mới nhận ra ông đã từng gặp qua chàng trai này. Lúc đó, Triệu Tử Ngôn thi vào trường trung học, Ý Ý đang đứng ở cổng trường của trường trung học trực thuộc cùng anh, ông tình cờ gặp được.

Triệu Đông Hoa vỗ đùi: “Thì ra là thằng nhóc nhà cậu!”

Thật đáng tiếc, khi đó ông còn tưởng rằng chàng trai này đẹp trai học giỏi, lại lễ phép, hẳn là một thanh niên ngoan, có tư chất học hành xuất sắc, không ngờ lại là một con sói đuôi to. Hẳn là anh đã có ý đồ với Ý Ý từ lâu, bằng không sao có thể nắm được người trong tay nhanh như vậy!

Triệu Đông Hoa chán ghét sự vụng về của ông, lúc đó không nhìn ra, rầu rĩ không vui, uống liền ba ly rượu.

Triệu Hạ Nghiên liếc ông một cái, nói: “Đừng ngạc nhiên.”

Triệu Đông hoa hỏi: “Chị, có phải chị đã sớm biết rồi không?”

Triệu Hạ Nghiên cam chịu. Triệu Đông hoa lại hỏi Triệu Tử Ngôn: “Có phải mày cũng biết rồi phải không?”

Triệu Tử Ngôn đang nhét đùi gà vào miệng, mơ hồ nói: “Con cũng chỉ học chung trường có một năm thôi.”

Sau khi chị cậu kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cẩ trường đều biết chuyện tình cảm của cô với Kỳ Yến, mặc dù cậu cũng rất khó chịu, cũng đã cố gắng chọc tức Kỳ Yến, nhưng khi một lá thư nhập học của trường đại học B được ném lên bàn, sự tự tin của Triệu Tử Ngôn mất ngay lập tức.

Triệu Tử Ngôn vừa tức giận vừa phẫn nộ nên gắp một cái đầu gà, nghĩ thầm, ăn cái nào thì bổ cái đó, cậu nhất định phải dưỡng não thật tốt, phấn đấu vào được đại học B để theo dõi Kỳ Yến, không thể cho anh làm chuyện lung tung được!

Sau khi dùng bữa xong, mặc dù Kỳ Yến dùng cơm với dáng vẻ lo lắng, nhưng anh đã nhận được sự đồng ý nhất trí của gia đình họ Thẩm, mọi người đã chấp nhận mối quan hệ của họ.

Chỉ là sau bữa ăn, Kỳ Yến bị Triệu Đông Hoa gọi ra nói chuyện một mình, liên tục dặn dò anh học đại học chăm chỉ, đừng làm một số việc không tốt, nếu như bạc tình bạc nghĩa sẽ bị cả nhà họ đánh cho một trận, một nửa là uy hiếp một nửa là dụ dỗ. Kỳ Yến hiểu ý ông, hứa với ông rằng anh sẽ cưới Thẩm Ý ngay khi đủ tuổi.

Triệu Đông Hoa trừng mắt thổi râu, tên nhóc này đúng là không hiểu được, cây cải trắng được chăm sóc cẩn thận nay lại bị con heo ủi đi mất, còn trông đợi vào con heo bảo đảm cái gì!

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông, Thẩm Ý đi cùng Kỳ Yến về thành phố Tân Hà. Cô đến trước mộ của Diệp Hoà, rải những chiếc lá lớn của đại học B lên trên bia mộ.

“Chúng ta đã hẹn nhau cùng thi vào đại học B, bây giờ mình đã thi đậu rồi, cậu nhìn xem, đây là lá rụng năm nay, mình đặc biệt mang tới đây cho cậu xem đó.”

Thẩm Ý nói chuyện một lúc, cảm thấy tâm trạng hơi đi xuống. Kỳ Yến vỗ vai cô an ủi.

Nhìn thấy nụ cười tươi của chàng trai trong bức ảnh đã ngừng lại khi đó, Kỳ Yến dâng hoa lên mộ, sau đó cúi đầu chào cậu ấy.

“Cảm ơn cậu.” Anh nói một cách trịnh trọng.

Mặc dù đã từng vì hiểu làm mà anh ghen tuông điên cuồng, nhưng sau khi đã biết rõ mọi chuyện, sau này, anh cũng sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô.

Đối với anh, cô là ánh trăng của đêm đen, soi đường cho cuộc đời.

Anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ánh trăng của mình

TOÀN VĂN KẾT THÚC.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.