"Còn sớm." Diệp Mặc mặc áo tắm nói với Tống Đàn Vũ, "Muốn đi làm à!?"
"Ừm." Tống Đàn Vũ nhìn trên bàn có trứng chần qua cùng sữa bò, một mặt như gặp phải chuyện lạ, người đàn ông này trưởng thành lên soái thì thôi chứ, lại còn có thể chăm sóc người khác nữa. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Cậu cũng vừa phát hiện gian phòng siêu cấp sạch sẽ, quần áo được hong khô, bữa sáng đều chuẩn bị sẵn, làm mấy cái này chắc phải thức sớm lắm a!
"Cậu dậy lúc nào vậy?" Tống Đàn Vũ ngồi trước bàn hỏi.
"Mỗi ngày ở đội ngũ đều đúng sáu giờ mười lăm là thức dậy." Diệp Mặc kéo ghế ngồi đối diện cậu rồi tiếp tục nói, "Tuy rằng tôi không am hiểu làm cơm gì nhiều, nhưng đối với mấy thứ căn bản này thì không thành vấn đề."
Tống Đàn Vũ gật gật đầu, sau đó nếm một chút, mùi vị thật là ngon.
"Không tệ."
"Anh thích là tốt rồi." Diệp Mặc hạnh phúc cười nói.
Tống Đàn Vũ sửng sốt, nụ cười đó, tại sao lại có cảm giác rất muốn giữ lấy như thế, tiếp tục như vậy cậu nhất định sẽ bị Diệp Mặc ăn tươi nuốt sống luôn mất. "Lát nữa tôi đi mua quần áo." Tống Đàn Vũ nói.
"Anh cứ đi đi, tôi sai người đưa tới." Diệp Mặc cầm một cái áo sơmi cho Tống Đàn Vũ, "Phối với cà vạt xanh lam rất hợp."
Tống Đàn Vũ ngơ ngác đáp lại, sau đó đi tìm cà vạt xanh lam.
Diệp Mặc rất vui vẻ, liền nói: "Tôi thích nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-yeu-anh-them-lan-nua/2291189/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.