Chương trước
Chương sau
Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

——-

Hai người đi ra từ khách sạn, liền tới viện Hải Dương. (Thuỷ cung)

Lúc này phần lớn ở viện Hải dương đều là các đôi tình nhân cảm xúc mặn nồng (Vũ: tim hường tung toé),Diệp Mặc cầm hai tấm vé, tiện thể mua một ly trà đá Trưởng Đảo cho Tống Đàn Vũ.

Tống Đàn Vũ cảm ơn một tiếng, buộc miệng hỏi: “Sao cậu  biết tôi thích trà đá Trưởng Đảo?”

Diệp Mặc chỉ trả lời một câu: “Thuận miệng kêu thôi.”

Chứ thực ra là cách đây không lâu hắn đã hỏi Tống Hi Đông, hắn vừa ở trong phòng phí thời gian lâu như vậy chỉ để đợi tin nhắn hồi âm của Tống Hi Đông, cũng may  cô không có ngủ. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

“Ồ.” Tống Đàn Vũ cảm giác mình quả nhiên suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tống Đàn Vũ vừa uống hai ngụm, thấy Diệp Mặc liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, rồi hỏi: “Cậu  muốn uống sao?”

“Tôi chưa từng uống qua thứ này.” Diệp Mặc nói.

“Uống rất ngon, cậu  uống thử một hớp đi.”

Diệp Mặc cuối xuống gần ống hút, rồi uống một hớp, Tống Đàn Vũ một mặt kích động hỏi: “Uống ngon không?”

Diệp Mặc cao hơn Tống Đàn Vũ một cái đầu, hắn khom lưng uống, sau đó giương mắt nhìn cậu, đột nhiên hôn môi cậu, toàn bộ đồ uống đều tiến vào trong miệng Tống Đàn Vũ.

Bên cạnh, các bạn khán giả kinh ngạc thốt lên, cộng thêm một em gái nhỏ lấy điện thoại di động ra chụp liên hoàn.

Tống Đàn Vũ mặt hoá đá một hồi liền đỏ, Diệp Mặc buông tha môi cậu, âm thanh  rất thấp mà nói: “Uống rất ngon.”

Tống Đàn Vũ nghĩ thầm, tám năm qua, cái tên này làm sao cao lắm vậy, cao tận một mét chín luôn mới vừa!?

Vì để tránh lúng túng, Tống Đàn Vũ mới hỏi hắn: “Cậu  cao bao nhiêu?”

“Một mét chín bảy.” Diệp Mặc trả lời lại, “Hình như thầy Tống chỉ có một mét tám lăm thì phải!”

“Không phải, một mét tám hai…” Tống Đàn Vũ có chút ưu thương, thân người cao mét tám đột nhiên cảm thấy có chút thấp hơn.

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, cuối cùng Tống Đàn Vũ hoàn toàn bị các sinh vật trong viện Hải Dương hấp dẫn, quên luôn việc mình đang đi chơi cùng Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn người bên cạnh không nhịn được nở nụ cười, anh ấy vẫn là giống như trước đây, đơn thuần đáng yêu.

Người như Tống Đàn Vũ rất ít, ở trên thương trường rất lợi hại, nhưng trên mặt tình cảm cùng sinh hoạt thì như là người cái gì cũng không biết. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Diệp Mặc không nhịn được có chút buồn cười, hắn chờ đợi ngày này đã tận tám năm rồi!

“Anh gì đó ơi…” Một nữ sinh đi tới hỏi Diệp Mặc.

Tống Đàn Vũ nhìn nữ sinh kia, sau đó lại nhìn Diệp Mặc một chút, đây là bị thu hút sao?

Chẳng qua điều này cũng rất bình thường a! Diệp Mặc không chỉ to cao, hấp dẫn người xem, gương mặt lại càng soái không có cách nào xoi mói được! Bị người khác thu hút là chuyện rất bình thường, hơn nữa bên cạnh hắn không có cô gái nào, chỉ có một mình cậu là đại nam nhân.

Tống Đàn Vũ đột nhiên cảm giác cô em gái này chết sẽ rất đáng thương, thời buổi hiện giờ mấy cậu  chàng đẹp trai đều không thích mấy cô em gái dễ thương, mà đều thay đổi qua yêu thích nam nhân hết cả rồi.

“Em có thể hỏi tên QQ của anh được không?” Nữ sinh nhỏ giọng hỏi.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, sau đó nói: “Tôi không chơi QQ.”

“A, không thể nào!” Nữ sinh nói, “Hiện tại sẽ có người không có QQ sao? Không muốn cho cứ việc nói thẳng.”

“Không cho.” Diệp Mặc trả lời lại.

Nữ sinh ngẩn người một chút, Tống Đàn Vũ ở một bên không nhịn được nở nụ cười, người như vậy khả năng chỉ thích hợp kết giao với bạn trai, nếu như ở cùng với nữ nhân chỉ có thể khiến bạn gái khóc mất thôi.

Nữ sinh chuyển tầm mắt chú ý tới Tống Đàn Vũ bên này, sau đó mở miệng hỏi: “Đại thúc bên này có QQ sao?”

Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút, tại sao nói đến cậu thì là ông chú, mà chẳng qua cái này cũng là lời nói thật, cậu cũng được coi như một ông chú rồi còn đâu. 

“Cậu ấy có bạn trai rồi.” Diệp Mặc lạnh giọng nói, sau đó trực tiếp ôm lấy Tống Đàn Vũ.

Nữ sinh vẻ mặt như gặp ác mộng, Diệp Mặc hơi cúi đầu, sau đó hôn trán Tống Đàn Vũ một hồi, nữ sinh há to miệng, sau đó mặt đỏ nói một câu: “Xin lỗi.”

Nữ sinh cứ như vậy chạy đi, Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, nói: “Cậu  cũng không nên bắt nạt tiểu cô nương người ta như vậy mà!”

“Không có.” Diệp Mặc dắt tay Tống Đàn Vũ nói, “Tôi thật sự muốn làm bạn trai của thầy Tống.”

Tống Đàn Vũ không phản ứng, Diệp Mặc chăm chú nắm lấy tay của người này, tiếp tục nói: “Sẽ không bao giờ buông tay em ra lần nào nữa.”

Tống Đàn Vũ cảm giác người này tuyệt đối là cao thủ tình trường, nói kiểu nào cũng lòi ra mấy câu như này, khiến tim cậu nhảy rầm rầm cả lên, tim đập càng lúc càng nhanh , mặt cũng không nhịn được mà đỏ. 

Tống Đàn Vũ nhìn gò má Diệp Mặc, càng nhìn càng thấy soái. Thâm tâm cậu thầm chửi mình, làm sao lại không lập trường như thế, không phải là lớn lên chỉ đẹp trai một chút thôi mà! Có cái gì tốt mà thích chứ! Bản thân mình cũng rất soái mà…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.