Chương trước
Chương sau
Edit: Vũ.

Beta: Khả Tịch Nguyệt.

Ống heo đựng tiền tiết kiệm bị Diệp Mặc đập nát thê thảm, những năm này hắn dùng tiền xài vặt cùng tiền mừng tuổi, xài linh ta linh tinh gần hết 2 ngàn tệ.

Diệp Mặc đột nhiên hối hận rồi, biết vậy thì trước đây hắn không nên hào phóng vung tiền tiêu xài bậy bạ, bằng không làm sao có thể như bây giờ. Đem hết thảy tiền của chính mình để trong ba lô con thỏ nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo an lúc này hẳn đang dùng cơm, phải tốn một quãng thời gian mới trở về.

Cha Diệp đang ở bên ngoài, vì vậy chỉ có thể trốn ra bằng cửa sổ. Không sai, Diệp Mặc muốn trốn nhà rời đi, hắn mới không muốn phải nhìn người phụ nữ kia. Nghĩ là làm, hắn liền mở cửa sổ ra, may mà thường ngày cơ thể vận động khá tốt, bò lên nóc máy điều hoà hẳn là chuyện nhỏ. Sau đó nhảy xuống, cũng còn tốt, ngay phía dưới là bãi cỏ, sẽ không đau là mấy. 

Diệp Mặc lập tức bò lên, hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, liền lén lút hướng ra ngoài mà chạy.

Kết quả bảo vệ vừa vặn cơm nước xong xuôi trở về, thấy tiểu thiếu gia hết nhìn đông tới nhìn tây, liền cười nói: ” Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi chỗ nào? Tại sao lại đi một mình vậy?”

Diệp Mặc sững sờ, sau đó quay đầu lại lúng túng cười nói: ” Cháu lén lút đi ra ngoài gặp một nữ sinh, cháu không muốn nói cho cha cháu biết.”

Bảo vệ tỏ vẻ hiểu rõ, cười nói: ” Hiện tại con nít thời nay đều trưởng thành sớm, thúc thúc biết. Cậu yên tâm đi đi, thúc thúc có thể giúp cậu giữ bí mật.”

Diệp Mặc tuy rằng cảm thấy hơi hổ thẹn, thế nhưng vẫn gật đầu cảm tạ, sau đó như một làn khói chạy ra bến xe buýt.

Kỳ thực Diệp Mặc cũng không biết mình nên đi đâu, một mình xuống xe công cộng. Thấy có chút đói bụng, liền đi xung quanh tìm một chút gì đó để ăn. 

Hắn hiện tại cũng không biết đi nơi nào, ở chỗ nào. Dù gì hắn cũng chỉ là một đứa bé, nên không thể ở khách sạn được. 

Cơm nước xong, một mình ở trong công viên ngồi hồi lâu, sau đó sắc trời dần dần trầm xuống, Diệp Mặc bắt đầu có chút bận tâm.

Diệp Mặc muốn khóc, thế nhưng dù có đánh chết cũng sẽ không trở lại. Hắn đi vòng quanh khắp nơi, phát hiện trong công viên có cái hốc ở dưới cầu trượt, vừa vặn có thể ngủ và phòng trời mưa. 

Sau đó, hắn liền đi siêu thị mua mùng mền chiếu gối, suy nghĩ một chút, lại mua thêm một cái rương hành lý.

” Ui, người bạn nhỏ, không có ai đi với nhóc sao?” Một bà cô hỏi hắn.

Diệp Mặc cười nói: “Không ạ. Mẹ chờ cháu ở bên ngoài.”

Sau đó hắn nhanh chân đẩy xe mua sắm chạy về quầy tính tiền. 

Trả tiền xong xuôi, hắn trầm mặt phát hiện tiền của mình chỉ còn hơn một ngàn bốn trăm tệ. Nhưng dù sao thì vẫn đem toàn bộ đồ để vào rương, sau đó lôi hành lý đi ra công viên, xuống chỗ hốc cầu trượt.

Bày chỗ ngủ xong xuôi, rồi vui vẻ say một giấc.

Kết quả khi tỉnh lại, cậu nhóc lại phát hiện mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

” Người bạn nhỏ, một mình rời nhà trốn đi là không tốt.” Nữ nhân đối diện với hắn nói.

Diệp Mặc biết người phụ nữ này, là bà dì trong siêu thị kia. Hắn đại khái hiểu được, hắn đang bị bắt cóc.

Hắn lập tức muốn khóc, hắn muốn về nhà.

” Không cần phải sợ, chúng ta chỉ định đem nhóc bán cho một số kẻ có tiền mà thôi.” Nữ nhân cười nói ” Nhất định sẽ đối đãi với nhóc còn tốt hơn trước đây.”

Sau đó một người đàn ông đột nhiên dùng dây trói chặt hắn, lấy vải bịt miệng hắn. Diệp Mặc vùng vẫy một hồi mới thấy bọn họ thật sự trói rất chặt, hoàn toàn không động đậy được.

” Đại tỷ, thằng nhóc này thật sự được nuôi rất tốt, trắng trẻo, non nớt.” Nam nhân đem Diệp Mặc còn đang phản kháng vác lên vai nói.

Nữ nhân nở nụ cười nhàn nhạt nói: ” Cái giá phải trả cho việc tiểu thiếu gia đây trốn nhà đi chơi thật lớn đấy.” 

” Đại tỷ, tỷ đối với nhà giàu hận thù cũng thật là nghiêm trọng.”

“Ném nó vào trong cốp xe cho tao.” Nữ nhân mở cốp sau ô tô ra, người đàn ông liền ném Diệp Mặc vào trong.

Diệp Mặc hiện tại không có tâm tình khóc, hắn phải cố gắng nghĩ ra cách trốn thoát. Chẳng qua bây giờ đã ở trên xe, muốn chạy trốn có chút nguy hiểm. Hơn nữa giờ vẫn đang là buổi tối, không thể chắc rằng sẽ có người phát hiện ra hắn.

Thế nhưng nếu như không trốn, đến nơi rồi lại càng không thể trốn được.

Diệp Mặc chỉ có thể đánh cược một phen, cốp xe sau chỗ dễ thoát nhất chính là đá chỗ đèn xe.

Vấn đề là hắn muốn làm sao phát đi được tín hiệu cầu cứu, Diệp Mặc không thể kêu cứu được, nên không còn cách nào.

Giờ hắn đang nằm trong một vùng tăm tối, nói không sợ là giả, hiện tại toàn thân hắn đều đổ hết mồ hôi lạnh, hắn nhất định phải bình tĩnh. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có hai chữ ” Muốn khóc “.

Diệp Mặc thử đá xuống đèn xe, đèn xe di chuyển, nhưng yếu hơn so với tưởng tượng. 

Diệp Mặc nhớ trước khi bị ném vô cốp có nhìn thấy chiếc xe này gần như là khối sắt vụn, như vậy nếu như dồn sức vào một điểm, hoàn toàn có thể đá văng cốp xe sau ra.

Diệp Mặc dùng sức đá một cú, cửa cốp sau bắt đầu hơi hé chút tia sáng. Hắn phải nhanh một chút, nếu không sẽ bị phát hiện mất. 

Lần này Diệp Mặc thật sự liều mạng, đá đến khi cốp sau thật sự mở ra.

Diệp Mặc mất chút sức bò lên, hiện tại hắn chỉ còn một đường, chính là nhảy xuống.

” Vụ Thảo, tiểu quỷ kia…” Nữ nhân tựa hồ phát hiện động tĩnh của Diệp Mặc.

Bây giờ Diệp Mặc không có thời gian, bất chấp tất cả, trực tiếp dùng sức nhảy một cái, tiếp đất bên đường. 

Bởi vì vừa nãy xe mới giảm tốc độ, do đó Diệp Mặc bắt đầu mất cảm giác, đầu có lẽ không bị chấn thương nhiều, tuy nhiên phần eo và chân có lẽ đã bị thương. 

Diệp Mặc có chút nhịn đau cố gắng bò lên, vào lúc này nữ nhân cùng nam nhân đã dừng xe đi xuống.

Nam nhân gào cổ họng lên la hét: ” Mày con mẹ nó vẫn thật không muốn sống, mày cho rằng mày chạy được không? Nơi này là xa lộ, sẽ không có người cứu được mày đâu.”

Diệp Mặc bây giờ không thể nghĩ nhiều được như vậy, hắn cùng lắm chỉ có thể khập khễnh chạy, dù đau cũng phải chạy.

Diệp Mặc thật sự đau muốn chết đi, lại nhìn bên cạnh là bụi cỏ hoang, nghĩ thầm, có thể ở nơi như thế này sẽ không nguy hiểm đến vậy. Liền chui đầu vào, hắn mặc kệ mọi việc có phát sinh ra thành cái gì. 

” Thằng oắt này không đơn giản a!” Nữ nhân biểu thị thán phục: ” Như vậy mà cũng dám đánh cược.”

” Thế thì…”

” Tìm, sau đó đem giá tiền nâng lên. So với mấy đứa nhóc cùng lứa tuổi vắt mũi chưa sạch thì tiểu quỷ này cũng thật thông minh, còn có gan lớn, đương nhiên chúng ta không thể bỏ qua miếng mồi ngon như vậy, phải tìm bằng được nó về! ” Nữ nhân cười nói. 

Đột nhiên lúc này xuất hiện một chiếc xe thể thao đi qua, hai người này không khỏi có chút sốt sắng.

Tống Đàn Vũ và bạn tốt Đỗ Du vừa nói chuyện về mối làm ăn lớn vừa trở về. Thấy trên xa lộ cao tốc lại có người dừng xe, đây đúng là chán sống rồi.

Tống Đàn Vũ nhìn hai tên đó, Đỗ Du liền cười nói: “Sẽ không chơi đánh đêm (*) chứ?”

(*) ý anh Du nói là đánh dã chiến ban đêm ngoài trời ấy.

” Chỗ này hình như không có camera.” Tống Đàn Vũ nhàn nhạt nói.

” Ha ha.” Đỗ Du nở nụ cười lạnh, nhìn mấy người bên ngoài. 

Đỗ Du dù sao cũng từng đi lính, nhìn hai người đó có cảm giác gì không đúng lắm. Tống Đàn Vũ lái xe, không biết tại sao anh lại có chút tâm thần bất an.

Lái xe cách một khoảng, Đỗ Du đột nhiên nhớ ra cái gì đó đó liền nhanh chóng nói: ” Đàn Vũ, lái xe quay lại, bọn họ có gì đó không đúng.”

Tống Đàn Vũ lập tức lái xe quay trở lại. 

Một bên khác hai người còn đang tìm Diệp Mặc, thì đột nhiên người nam nhân thở hắt ra, thầm chửi: ” Vừa nãy thật hù chết người, ngay cả súng lẫn dao đều lấy ra sẵn rồi.”

Nữ nhân thì không nói gì, chú tâm tìm Diệp Mặc. Diệp Mặc lần này thật sự đáng giá, vì lẽ đó nhất định phải tìm ra thằng nhóc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.