Nhạc Tranh nhìn đứa con gái trước mặt, đứa con ông ta đã gán nợ 3 năm trước, không khỏi hoảng hốt, nhiều phần e ngại chứ chưa thấy niềm vui hội ngộ nào. Trong khi đó Mễ Nhiên mừng quýnh đến ôm trầm người ba của mình thật chặt, xúc động đến khóc nức như đứa trẻ ngày bé, liên tục nói:
- Ba ơi con tìm ba lâu lắm rồi... hức hức...
A Diên từ xa chạy lại rồi cũng e dè đứng gọn lại, chú ý quan sát nhất của nhất động của Nhạc Tranh. Nhớ lại 3 năm trước khi gán nợ Mễ Nhiên, đám Sọ Gai không những xoá nợ số tiền lớn cho ông mà mấy ngày sau chúng còn đem đến một bao tải tiền, từng cọc từng cọc được buộc chun rồi sắp thành đống
Sọ Gai ngồi phịch xuống chiếc ghế hơi rách nát, nhàn nhã:
- Biết đây là gì không? Qua xem đi
Nhạc Tranh rón rén đi tới, mở bao ra và đập vào mắt là một núi tiền, nhiều không xuể, một bao lớn với toàn cọc tiền mặt khiến ông ta choáng váng, run run:
- Đây..đây là...
Sọ Gai châm điếu thuốc, phả một hơi, đáp:
- Của mày đấy, sướng nhé, toàn bộ là của mày
Nhạc Tranh càng nghe càng khó hiểu, ông cầm từng cọc tiền lên hít hà, cảm giác sướng run dần lấp đầy cơ thể, vẫn còn ngờ hoặc, hỏi:
- Tại sao của tôi chứ? Chẳng lẽ là số tiền chơi bài tôi thắng đêm qua sao haha?
Sọ Gai nghe đến đây phì cười cùng đám đàn em bên cạnh, hắn đi lại vỗ nhẹ vào khuôn mặt ngóng chờ của Nhạc Tranh, mỉa mai:
- Thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/956315/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.