Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau
Dụ Khang Trạch nhàn nhã hưởng thụ, hai cánh tay rắn rỏi nắm chắc eo cô rồi nhịp nhàng nhấc lên xuống. Mễ Nhiên run rẩy giữ cơ thể đứng thẳng, một lần nữa khuất phục dưới nhục d*c của tên biến thái này, giọng vừa nỉ non khóc, vừa d*m mị kêu rên: - Ag..hức hức..ah..ah...mm.. Dụ Khang Trạch ngắm nhìn cơ thể đỗi ngọt ngào luận động trên cơ thể mình, sau cùng ngửng dậy cắn vào một bên hạt đậu hồng của nữ nhân, lực mút mạnh mẽ khiến thớ da bánh bao mềm liên tục bị kéo căng. Mễ Nhiên giàn rụa nước mắt, từng hạt lệ chảy thấm xuống gò má nam nhân, nức nở: - Khang Trạch..đừng..ah..ah..hức..hức Nam nhân trông Mễ Nhiên thống khổ thì ngay tức khắc dừng lại, chỉ muốn đe doạ vật nhỏ một chút mà hại cô đến cùng cực như này. Hắn dừng lại cuộc luận động, từ tốn ôm nữ nhân ngồi áp vào lồng ngực, hạ giọng dỗ dành: - A Nhiên, nếu em chịu nói lí do em khóc thì tôi đâu phải như này? Bên dưới h* bộ cả hai vẫn giao lại với nhau, nữ nhân ngồi hẳn xuống thì lút hết toàn bộ thân gậy to lớn của tên biến thái. Tuy vậy vẫn đỡ hơn là phải nhấp lên nhấp xuống theo lực tấn công dồn dập của Dụ Khang Trạch. Mễ Nhiên nấc lên trả lời: - Em ghét tư thế đó... cực kì ghét, ghét cách anh tự tiện đem em ra tiêu khiển.. ghét anh luôn chỉ thỏa mãn cho bản thân mình...ah...hức hức... Nữ nhân nói xong thì ấm ức rúc vào hốc cổ nam nhân khóc lớn, nước mắt nước mũi xổ ra rồi lem nhem trên vòm ngực tên ác ma này. Hắn nhìn cô cười khổ, hạ nước: - Được rồi.. tôi hứa đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối tôi ép em trong tư thế nhục d*c đó.. Từ nay không bao giờ tôi ép em quỳ dưới thân mình nữa, Tiểu Nhiên.. Xin lỗi em, đừng khóc nữa mà Mễ Nhiên nghe vậy liền ngửng dậy, khuôn mặt mới đỏ ựng tèm nhem thì bây giờ tỉnh bơ, giọng nói cũng không còn nấc lên mà mạch lạc rõ ràng: - Tốt.. nam nhân đại trượng phu..nói lời nhớ giữ lời Khang Trạch trông thấy điệu bộ bình tĩnh của Mễ Nhiên thì thoáng bất ngờ, sau cùng hiểu ra nên đánh mạnh vào bầu mông mềm mịn của vật nhỏ, cay cú: - A Nhiên, em dám lấy cảm xúc ra để lừa tôi sao? Mễ Nhiên nhoẻn miệng cười, sau cùng mới nhăn mày một chút đã ậng ra bao nhiêu nước mắt, giọng nói lạc hẳn đi, đáp: - Không có nga...hức..hức Phải nói trình độ diễn của nữ nhân này ngày càng lên cấp, mới lạnh lùng đáp chuyện mà quay ra đã có thể đầm đìa nước mắt. Dụ Khang Trạch áp tay lên má cô, lau sạch mấy giọt lệ, tức tối: - Còn khóc nữa? Em lừa tôi trắng trợn quá rồi.. Mễ Nhiên sau cùng nín bặt rồi cười tươi, không quên ranh mãnh: - Dù gì thì anh cũng hứa rồi... hahaa Nữ nhân lớn gan phì cười, trông tên ác ma dưới thân già đầu rồi mà vẫn trúng mấy kiểu lừa đảo này của cô, bao lần rồi chứ đâu phải một. Điểm yếu của hắn là những lúc tâm trạng cô trùng xuống, những lúc cô khóc lớn hay bị tổn hại điều gì đó. Mễ Nhiên rờ lên vầng chán Dụ Khang Trạch đang nhăn lại tức tối, khuôn mặt hắn sa sầm vì quá tiếc, khỏi nói cái miệng nhỏ đang cười tươi này mới thực khiến hắn thoả mãn ra sao. Cửa h**ệt bên dưới cũng thật tài tình nhưng miệng trên này vừa lanh lợi, vừa có chiếc lưỡi ngọt ngào ấy nên Dụ Khang Trạch mới ham muốn cực độ như vậy Hắn nằm ngửa ra, thân dưới khẽ động một chút liền khiến Mễ Nhiên luống cuống, cô suýt quên là bản thân vẫn đang chịu áp lực của gậy lớn, một chút chuyển động của tên biến thái này cũng khiến nộn hu*ệt bên trong Mễ Nhiên đảo điên. Cô khẽ kêu lên rồi mau bụm miệng mình lại: - Ag..um.. Dụ Khang Trạch nựng lên bầu má đỏ ựng của vật nhỏ, sau cùng chấp thuận, nói: - Ừ, tôi hứa với em, nhất định tôi sẽ làm... Mọi thứ cứ để tôi quy phục dưới em, làm chỗ dựa cho em, cho em tất cả mọi thứ em muốn và tôi có thể làm... chỉ cần em can tâm tình nguyện ở bên tôi cả đời là được, Nhạc Mễ Nhiên Nữ nhân khẽ dựa xuống vòm ngực của Dụ Khang Trạch, trầm mặc nghe từng lời tâm sự của nam nhân. Đã bao nhiêu lần hắn thổ lộ tâm tình của mình cho cô nghe, lần nào cũng hết sức thâm tình và tuyệt đối chân thành. Còn về phía cô, đã bao giờ cô thủ thỉ một điều chân thành với tên ác ma này trong suốt 3 năm vừa qua hay chưa? Câu trả lời là chưa, thậm chí còn buông lời sát thương vào tình cảm của hắn trong đêm cả hai cãi nhau rằng: - Em xin lỗi, Khang Trạch...em...em chưa từng yêu anh * (*: lời của nu9 nói trong chap 49) Mễ Nhiên thầm nghĩ rồi trầm mặc suy nghĩ, yêu hay chưa yêu nhỉ? Đáp án dĩ nhiên là cô biết rõ, bảo là chưa yêu thì đúng là nói dối trắng trượn, còn yêu rồi nhưng nữ nhân chưa bao giờ nói ra. Nữ nhân thở dài, sau cùng nhút nhát nằm im mặc bàn tay Khang Trạch mân mê trên thớ da nóng ẩm của mình. Đêm muộn cả hai mới về phòng ngủ, trước tiên vẫn tắm táp qua cho sạch sẽ, xong xuôi Dụ Khang Trạch chu đáo lấy ra thỏi son dưỡng rồi thoa lên cánh môi mọng của Mễ Nhiên, chỉ cô: - Rồi, em bặm ra tán quanh môi... Mễ Nhiên bặp bặp lên tiếng rồi nhếch môi, đáp: - Còn để anh dạy sao? Nữ nhân rờ lên đôi môi mỏng lạnh của Khang Trạch, khuyên nhủ: - Anh cũng dùng đi..cho đỡ nẻ Nam nhân cười nhẹ, không nói lời nào mà lao tới môi cô hôn chụt, không phải hôn sâu hút hết khí thở mà chỉ chạm nhẹ. Xong xuôi hắn cười cười: - Tôi dùng rồi nhé, không lo nẻ Mễ Nhiên đỏ mặt rồi trườn lên giường nằm trước, Khang Trạch ra ngách phòng bên cạnh làm gì đó rồi cũng mau chóng quay trở lại giường. Mễ Nhiên trong khoảng thời gian ít ỏi vừa rồi thì trằn trọc suy nghĩ, tự dưng hôm nay lại nhiều điều bủa vây cô quá, nhất là tâm tình của bản thân đối với tên ác ma này. Chẳng lẽ tình cảm lại chỉ mãi trông đợi từ một phía? Chẳng lẽ cứ để họ dang tay ngóng chờ còn mình thì đứng im? Chẳng lẽ một mình hắn cố gắng là đủ?.. Dụ Khang Trạch leo lên giường, phủ chăn cho cơ thể cả hai rồi nhìn sang thấy Mễ Nhiên vô định nhìn lên trần, nam nhân đỡ đầu cô nằm lên tay mình, cẩn thận ủ chăn ấm xung quanh cho Mễ Nhiên rồi nhẹ nhàng: - A Nhiên, em còn nghĩ ngợi gì thế? Bất giác cô ngồi vùng lên, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn hắn, nghiêm túc: - Không được.. không thể mãi như này... P/s: các bạn hãy tiếp tục vote truyện và đừng quên thả tim cho tui nữa nha. Thankiu mng nhìuuu
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau