Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau
Dụ Khang Trạch đầu rúc vào tận hưởng bầu ng*c nhưng bàn tay không quên hành động, nhanh chóng đưa xuống tách hai bên cánh hồng dưới nộn ng**ệt. Chiếc quần nỉ Mễ Nhiên mặc không quá dày thêm cả việc cô không mặc quần lót nên ngón tay Khang Trạch được phen khuấy động bên ngoài. Sở dĩ ban nãy Mễ Nhiên định mặc nhưng tên ác ma này nhất quyết không cho, cô đành chiều theo ý hắn, tuỳ hắn định đoạt cơ thể mình vì cũng không còn sức tranh cãi Ngón tay nam nhân càng ngày càng mạnh, vê tròn khắp nộn ng**ệt khiến nơi đây sớm rỉ d*ch, ẩm ướt qua lớp quần nỉ. Mễ Nhiên có hơi động đậy nhưng cơn buồn ngủ đã xâm chiếm toàn bộ trí óc nên hoàn toàn không thức tỉnh để nhận thức mấy hành động bỉ ổi của tên ác ma này Sau cùng dưới hoa t*m đã ướt sũng cả d*ch ra đũng quần, Dụ Khang Trạch khéo léo cởi chiếc quần ra, nơi âm hu*ệt tuyệt đẹp kia lần nữa lộ liễu trước ánh mắt thiêu đốt của hắn. H**ệt đào còn xót đỏ vì trận kịch liệt sáng tới chiều, vừa nãy đã dịu bớt đi thì lại bị ngón tay hắn làm càn đến đỏ au một lần nữa, lớp d*ch óng ánh làm nơi này như bông hồng phủ nhũ. Khang Trạch nhìn ngắm rồi không tiếc những lời mỹ miều để khen ngợi, côn th*t sau dưới quần đã dựng thẳng nên, co chạm trực tiếp đến cửa h**ệt, tưởng chừng muốn đâm rách qua chiếc quần hắn đang mặc để hung hăng tiến vào miệng nhỏ Khang Trạch ôm Mễ Nhiên nâng lên cao một tí rồi tiện tay cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình, cởi nốt chiếc áo nỉ ủ ấm cho cơ thể vật nhỏ, tất cả cứ rơi vãi khắp bên sàn, từng món một cho đến khi cơ thể cả hai hoàn toàn trần trụi. Nam nhân ôm lấy khuôn mặt đang ngủ ngon và không biết điều gì của vật nhỏ thì cũng thấy tội, thủ thỉ: - Nhiên Nhiên..xin lỗi em Ngay sau đó bàn tay Khang Trạch nắm chắc hai bên eo của vật nhỏ, cơ thể cô theo lực mà dựng đứng lên, hai đầu gối bị bầm sáng nay một lần nữa chống đỡ xuống ghế. Côn th*t hướng thẳng lên ngóng chờ, chưa đầy 1 giây sau thì hoàn toàn nằm trọn trong tư m*t nữ nhân, Khang Trạch thở hắt ra từng đợt hơi thỏa mãn. Lực tay nâng đẩy cơ thể Mễ Nhiên lên xuống trên vật nam tính của mình, hắn thoải mái ngồi dựa ra sau rồi nhìn ngắm toàn bộ cảnh xuân trước mặt, đôi lúc lại nhao tới hôn lên bầu ng*c đẹp như tượng tạc của nữ nhân, nhai cắn n*m hoa đào đến đau xót Lực ra vào càng ngày càng mạnh, Mễ Nhiên bắt đầu nhận ra những khoái cảm mà bản thân không mong chờ đang tới. Hai mắt cô lim dim mở ra, đầu óc còn chưa tỉnh ngủ thì cũng đột ngột bất ngờ vì cảnh tượng trước mắt. Khang Trạch đang ngậm lấy một bên ng*c lớn của cô trong miệng, ra sức cắn nhai cả nơi này, thảo nào mà hơi thở cô như bị nghẹn lại, không hô hấp nổi. Hai chân mỏi nhừ, khớp gối đau đến điên đảo vì bên dưới lại một lần nữa bị Dụ Khang Trạch đem ra luận động Mễ Nhiên hoàn toàn không thoát ra khỏi vòng tay chặt cứng của nam nhân, luống cuống: - Khang Trạch...anh.. anh đang..um...um... Lời nói ngập ngừng không ra hơi, mới tỉnh lại là dồn dập cơn khoái cảm truyền lên, bàn tay đưa lên giật mạng vào tóc nam nhân như tiết ra mọi sự khó chịu của cô với hắn. Ngược lại, Khang Trạch nhìn cô một cách nhẹ nhàng, không hề hà gì với hanh động chống cự “quyết liệt” kia, bên môi còn nhếch lên cười đểu giả, thâm tình gọi tên: - Tiểu Nhiên của tôi... Mễ Nhiên run người bần bật, liếc xuống bụng dưới rồi kinh hoàng phát hiện mỗi cơn nhấp của Khang Trạch là một lần hắn đâm sâu tận cùng, không kiêng dè mà lên tới bụng, thảo nào nơi đây cũng rối loạn vì hắn. Mễ Nhiên bấu chặt tay xuống hai bên vai nam nhân để chống trụ cho bản thân, cơ thể vừa đưa đẩy lên lại bị kéo xuống thu nạp lấy hết phần nam tính kia, giọng nói cũng lạc đi: - Trạch..đừng nữa mà...hức hức..ah..em..em..hức..hức... Hắn nghe cô gọi mỗi tiếng “Trạch” mà trong lòng bỗng nở ra, côn th*t trướng to lên vì lời nói kích thích đến toàn bộ thần kinh, tác động xuống hạ bộ khiến nơi này hưng phấn hơn nhiều. Trước giờ Mễ Nhiên gọi hắn như “Dụ Khang Trạch”, “Khang Trạch” hay “A Trạch”...đều là những cái tên quen thuộc và xa lạ, với hắn là thế. Nhưng tiếng gọi thổn thức một tiếng “Trạch” thôi cũng khiến nam nhân vui sướng, cảm giác trong lòng cô hắn đã nâng được thêm vị trí của bản thân. Nam nhân siết chặt vòng eo cô hơn, khàn giọng: - Tiểu yêu tinh...em gọi tôi thật thân thương, mau gọi lại đi Mễ Nhiên khó hiểu tên đàn ông trước mặt, vừa biến thái vừa có sức mạnh thì đời cô đúng không thể thoát khỏi. Khuôn mặt nam nhân vẫn ngóng chờ câu trả lời của cô, càng chờ đợi bao lâu thì côn th*t lại tấn công lấy h**ệt đạo mạnh mẽ bấy nhiêu. Nữ nhân thổn thức nấc lên: - Ah..um..Trạch..Trạch..Trạch...em gọi..rồi..ah..Anh..nhẹ lại, hức hức... Cả câu nói phải dồn một hơi để cố truyền đạt thông tin đầy đủ nhất tới hắn, Khang Trạch nghe xong càng bấn loạn, mau chóng khẳng định: - Hahaa..đúng, tên “Trạch” này chỉ một mình em được gọi Mễ Nhiên run rẩy gật gù, cơ thể ẩm ướt mồ hôi mà lực hắn đâm vào không thuyên giảm. Nam nhân biết ý cô muốn cầu cạnh lấy sự nhẹ nhàng của hắn, tại sao không nhân cơ hội này mà bắt ép cô một chút nhỉ? – hắn nghĩ thầm Dụ Khang Trạch đưa tay xuống bấu chặt vào hạt đậu h*ng, điểm kích thích được đẩy lên cao khiến Mễ Nhiên trong lòng hắn khốn khổ: - Ah..Trạch, anh đừng...ah..hức..hức..um..um Nam nhân cắn nhẹ vào vanh tai vật nhỏ, ra lệnh: - Vậy em mau nói “Trạch yêu dấu” đi..tôi sẽ thả tay...1 Mễ Nhiên căng mắt lên xấu hổ, khuôn mặt đẫm lệ, làn da nóng phừng phừng cũng đành chiều theo ý hắn, nỉ non: - Trạch yêu dấu..ah P/s: ép người quá đáng mà?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau