Tiểu yêu tinh (H)
Dụ Khang Trạch ngắm nhìn nơi bí hiểm này thật lâu, ánh mắt chăm chú, tâm mi không động đậy và cơ thể nam nhân đứng hình như pho tượng. Hu*ệt nhỏ của Mễ Nhiên sau 2 tháng không động như khoác lên lớp áo mới, l* nhỏ càng ngày càng nhạy cảm, gắt gao hô hấp như cần thứ gì đó từ bên ngoài xâm nhập; hai cánh hồng hai bên múp lên và thêm óng ánh của d*ch thuỷ càng trở nên hồng hào; “hạt châu báu” – cách mà Khang Trạch tà mị đặt tên cho h*t lựu tròn, là thứ khiến hắn đê mê nhất, luôn khao khát ngậm lấy như viên kẹo trong miệng thì giờ đây đang phô trương dưới mắt hắn
Dụ Khang Trạch cứ đứng im thưởng thức “tác phẩm nghệ thuật” dưới thân mình, trong phòng chỉ duy nhất có tiếng nỉ non của Mễ Nhiên đang hấp hối trên bàn. Nữ nhân xấu hổ đến đỏ gắt mặt như máu, hai chân không thể vùng vẫy hay co lại vì bàn tay Khang Trạch cầm chắc nịch gác lên vai hắn, hai tay bị trói chặt bằng thắt lưng da, cố định trên mép bàn nên vật nhỏ nằm khổ sở đợi bị “thịt”. Mễ Nhiên không chịu nổi nhục d*c mà cố gắng trấn tĩnh, van cầu:
- A Trạch.. đừng nhìn..hức hức.. em không chịu nổi..ah..
Dụ Khang Trạch lúc này như tỉnh lại, hắn chú ý đến lời van cầu của vật nhỏ, cười tươi rồi khàn khàn đáp:
- Tôi biết.. tiểu yêu tinh nhà em đã khao khát được lấp đầy mà đúng không?
Hắn vừa nói vừa đưa một ngón tay vào sâu trong sò hu*ệt, bên trong thớ thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/956295/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.