Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau
A Diên tiếp tục lái xe trên đường, trời quang mây tạnh mưa, bên ngoài xe cộ nay vắng vẻ hơn, có lẽ cái thời tiết lạnh lẽo còn thêm mưa bất chợt khiến tất cả muốn trong nhà hay cố định đâu đó. Dụ Khang Trạch ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài, bất giác nhình thấy gì đó thì liền nói: - A Diên.. đánh xe lên kia rồi đỗ lại đấy một lúc đi A Diên mau chóng nhìn theo hướng chỉ của Dụ Khang Trạch, chiếc xe đỗ gọn bên mép đường, nam nhân cũng mau bước xuống rồi đi bộ vào một lối nhỏ. A Diên tò mò nhìn theo rồi tranh thủ quay xuống Mễ Nhiên, nói: - Cô chủ... mọi chuyện kết thúc rồi, Mã Sở Đằng tử hình, Mã Hà sụp đổ... cô đừng buồn nữa nhé Mễ Nhiên đang tập trung nhìn ra ngoài thì cũng bị lời nói của A Diên kéo lại, khuôn mặt đang thờ ơ cũng cười nhẹ, đáp: - Ừ.. tôi không buồn nữa.. chỉ thấy nhớ lại vài chuyện thôi A Diên hồ hởi nói thêm: - Thật ra nếu cô tâm trạng không vui thì ngài Dụ cũng vậy... ngài ấy luôn chịu tác động lớn từ cô... nên nếu có buồn thì cô cũng cố tươi tỉnh lên nhé Mễ Nhiên nghe thế thì bỗng bật cười nhẹ, đùa lại: - A Diên, đây là cách anh an ủi người khác sao? Người ta buồn anh khuyên họ đừng buồn nữa.. thế người nào đang khóc anh cũng khuyên họ là: “Thôi nín đi, đừng khóc nữa” ư? Anh khuyên thế thì họ đâu cần, nếu họ có thể ngưng lại cảm xúc tiêu cực thì họ đã làm rồi1 A Diên nghe thế cũng bối rối, anh đâu có khéo léo khi đối mặt với cảm xúc bi ai của mọi người, chỉ biết quan tâm nhưng thể hiện ra lại dở ẹc. Mễ Nhiên thở dài, nói: - Chị Cúc Y cũng từng nói rằng anh là người khuyên ngăn người khác rất tệ hại... có lần chị ấy bị quở trách bởi bác quản gia, anh thấy vậy mà đi lại mời chị ấy... ừm...hình như mời chị ấy là: Em hút thuốc không? Nó không làm em bớt buồn khi bị trách nhưng thuốc này vị nho, hút vào rất thơm1 Mễ Nhiên nghĩ lại đây thì bật cười lớn, đợt đó Cúc Y đã buồn nghe A Diên nói thế lại bực tức thêm, chị đi ra ngoài vườn gặp Mễ Nhiên thì kể ra đầy ức chế. A Diên nghe kể lại cũng đỏ mặt, gãi đầu: - Thì..tôi không biết như nào nữa... đấy là lí do tôi chỉ cặp kè một thời gian ngắn chứ không cố định với ai, tôi nói năng dở tệ Mễ Nhiên bỗng thấy tâm trạng tốt lên, ngồi nghĩ lại mấy việc đôi co của A Diên với Cúc Y thì tủm tỉm cười, anh ta chỉ giỏi công việc chứ sự tinh tế lại kém đến thảm hại, ai lại mời con gái hút thuốc? – Mễ Nhiên tự vấn trong đầu rồi môi cười tươi chêu chọc A Diên. Từ lối nhỏ Dụ Khang Trạch cuối cùng cũng ra, tay hắn còn xách theo túi nhỏ, hình như là mới mua gì đó. Nam nhân bước lên xe, mở ra rồi lấy một hộp kem ném lên A Diên, nói: - Bắt lấy đi... của cậu Rồi hắn quay sang lấy ra 1 que kem ốc quế vani còn hơi lạnh toả ra đưa Mễ Nhiên, bản thân thì cầm lấy 1 que khác rồi cộc lốc nói: - Chỗ này bán kem rất ngon đó Mễ Nhiên cùng A Diên quay ra nhìn nhau khó hiểu, Khang Trạch đưa lên thưởng thức ngon lành mặc cho cả hai bối rối, Mễ Nhiên hỏi nhỏ: - Nhưng.. sao anh mua kem? Đang mùa đông mà Dụ Khang Trạch rối bời, quay sang đáp: - Thì sao chứ? Chẳng lẽ ăn kem phải giới hạn thời gian trong năm nữa à? Hắn nghĩ lại cũng thấy điên, muà đông mua kem ăn, tự nhiên đi qua tiệm này bán kem ngon có tiếng nên thôi thì mua chứ đối mặt với câu hỏi của Mễ Nhiên thì hắn chỉ trả lời được thế. Ánh mắt cô cùng A Diên tập trung nhìn Khang Trạch khiến nam nhân thêm khó hiểu về hành động của bản thân. A Diên bỗng dưng lên tiếng: - Ngài Dụ... sao ngài mua kem dâu, tôi thích ăn ốc quế vị socola mà?1 Dụ Khang Trạch ném chiếc túi lên A Diên, quở trách: - Tên này... sao nay cậu lắm điều vậy hả? Tôi đâu phải người yêu cậu mà biết cậu thích ăn vị gì? Chưa để A Diên tiếp tục thắc mắc, Khang Trạch bấm kéo vách ngăn trên xe lên, ngăn giữa khoang ghế đằng trước của A Diên với khoang bên dưới của hắn và cô, tấm kính đen dày lại chống âm nên không gian giữa Dụ Khang Trạch và Mễ Nhiên được cách biệt im lặng. Nữ nhân nghe màn đôi co qua lại của hai người đàn ông thì cũng vui vẻ trở lại, cô cầm lấy que kem nhìn quanh một lúc rồi chiếc lưỡi nhỏ đưa ra liếm láp. Vị kem ngọt, mát lạnh cuốn quanh đầu lưỡi cô, lâu lắm rồi chưa được ăn kem...cũng đúng như lời Dụ Khang Trạch, nơi này bán kem ngon thật. Ánh mắt cô hiếu kì nhìn quanh que kem ốc quế to tròn rồi miệng nhỏ đưa ra ăn lấy nhiệt tình, thời tiết lạnh ăn kem buốt họng nhưng cái ngọt luẩn quẩn trong khoang miệng lại khiến người ta khó kiềm chế. Hàm răng Mễ Nhiên cắn vào kem thì tê buốt nhưng lại mau hết, nhai đến phần ốc quế thì giòn giòn. Mới đó nữ nhân đã xử lí xong phần kem của mình, khoang miệng lạnh phả ra hơi, bàn tay cô chụm lên miệng, ánh mắt cô liếc sang Dụ Khang Trạch, que kem của hắn còn nhiều, phong thái ăn cũng hưởng thụ. Mễ Nhiên nhìn chằm chằm lấy que kem của Khang Trạch, hắn tập trung ăn cũng thấy có gì đó đang theo dõi mình, quay sang thì thấy vật nhỏ đang nhìn mình chằm chằm. Dụ Khang Trạch giật mình, hắn lắp bắp: - Em... em ăn xong kem rồi à? Mà..mà em nhìn tôi ghê thế? Cũng không hẳn là nhìn hắn, ánh mắt cô liếc xuống cay kem của Dụ Khang Trạch, nam nhân nhận ra rồi bỗng cười nhẹ, thẳng thừng kéo cô ngồi sát lại mình một chút, đưa cây kem lại gần Mễ Nhiên, ánh mắt thâm tình nhìn ngắm vật nhỏ bên cạnh. Mễ Nhiên như đứa trẻ con đầy thích thú, hỏi: - Anh cho em à? Cho em thật sao? Dụ Khang Trạch cười nhẹ, đáp: - Tôi cho em được mọi thứ và còn nhiều hơn thế nữa... chẳng lẽ cây kem này tôi lại ki bo với em?1 Mễ Nhiên cười tươi rồi chiếc lưỡi nhỏ đưa ra liếm láp phần kem, ăn một cây không đã, đã ăn chỉ muốn ăn tiếp, nữ nhân tự động ngồi sát lại hơn, tâm trạng cũng dễ vui lên so với ban nãy khá trầm mặc. Đôi môi cô chu mọng tham lam cắn lấy cả vỏ ốc quế, đầu mũi đỏ hồng hào nom nữ nhân thêm đáng yêu. Ăn sắp hết thì chút kem chảy xuống mu bàn tay của Khang Trạch, Mễ Nhiên như con mèo cũng đưa kưỡi ra liếm láp sạch. Hành động này tưởng vô hại nhưng nam nhân thì không, từ nãy ánh mắt hắn hau háu nhìn cô ăn, đôi môi rồi chiếc lưỡi nhỏ kia lâu rồi hắn chưa được thao ngậm trong miệng, mút mát rồi hôn cô đến nghẹn đường khí thở. Vốn muốn bình tĩnh lại để cho Mễ Nhiên ăn mà cô mới liếm nhẹ lên mu bàn tay đã khiến nam nhân rạo rực, cơ thể chạy dọc cảm giác nóng nực. Không nói lời nào, Dụ Khang Trạch trực tiếp bế thốc Mễ Nhiên ngồi lên đùi mình, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, mạnh mẽ áp đầu cô dịch xuống rồi đôi môi hai người cũng chạm vào nhau
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau